Vô Tiên

Chương 152: Muốn chết (2)




Đỗ Tùng bộ pháp gian nan, xê dịch vất vả, mắt thấy không chống đỡ nổi, nguy cấp vạn phần. Hàn Kế không nhịn được muốn gấp rút tiếp viện, trong lòng khẩn trương, sắc mặt hoảng sợ.

Tiền Đường chủ âm hiểm cười nói:

- Vậy thì cùng tiểu huynh đệ lĩnh giáo mấy chiêu...

Lời còn chưa dứt, người đã nhảy lên, đơn đao mang theo tiếng gió chém đến đầu đỉnh Lâm Nhất.

Chỉ cần hai thủ hạ giết được đối thủ, phe mình ba người giết chết hai người còn lại không khó. Vừa rồi cố ý kéo dài, đó là chờ đợi cơ hội này, Tiền Đường chủ sao sẽ bỏ qua. Đệ tử nuôi ngựa này lợi hại hơn nữa, cũng không cứu nổi đồng bạn của mình.

Dù hắn làm rất khá, nhưng không dấu diếm được Lâm Nhất. Trung niên này âm hiểm giả dối, dụng tâm hiểm ác, là không cần nói cũng biết. Hắn tâm tư nhanh quay ngược trở lại, nghĩ làm sao diệt trừ đối thủ, lại không để hai người Hàn Kế nghi ngờ.

Đao phong hiện ra hàn quang, dĩ nhiên đến đỉnh đầu, Hàn Kế ở bên cạnh thấy Lâm Nhất vẫn bất động, không khỏi kinh hô:

- Sư đệ cẩn thận...

Ánh mắt Lâm Nhất thanh minh, dưới chân lui nhanh, một bước nhảy ra hơn trượng, tránh thoát đao thế. Hắn giao kiếm qua tay trái, tay phải móc tiểu nỏ, cũng không thèm nhìn, giơ tay bóp cò.

Tiền Đường chủ cả kinh, đối thủ né tránh một đao của mình không khiến người ngoài ý, sau khi rơi xuống đất đang muốn thừa cơ ra chiêu, nhưng thấy đối phương lấy cung nỏ, còn tưởng muốn đối phó mình. Trong lúc vội vàng, muốn trốn qua tên nỏ này cũng không dễ dàng. Hắn múa đao hoa muốn tránh đi, ai biết tên nỏ cuối cùng đối phương không có chỉ về mình.

Hàn Kế cũng không rõ, Lâm sư đệ là từ chỗ nào đạt được cung nỏ?

- Băng...

Tiếng dây cung vang lên, mũi tên như một đạo lưu quang bay đi.

Bồng...

Hán tử huy đao đang muốn chém giết Đỗ Tùng rên lên một tiếng, tâm nhĩ xuất hiện huyết hồng, mũi tên xuyên tai mà vào, đơn đao rơi xuống đất chết ngay.

Đỗ Tùng đấu đến tận đây, mắt thấy khó giữ được tính mạng, nhưng bộ pháp không nhúc nhích được, chỉ có thể vung kiếm tận lực ngăn cản, mà một người khác cũng thừa cơ huy đao bổ về phía hai chân của hắn.

Mắt thấy đã vô lực tránh né, Đỗ Tùng không khỏi lòng sinh hận ý, ánh mắt đỏ đậm, chỉ muốn liều mạng giết một người.

Ai biết theo một tiếng dây nỏ rung động, tình hình nghịch chuyển, Đỗ Tùng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn rảnh tay, ánh kiếm lóe lên niêm phong hạ bàn lại.

Thủ hạ mất mạng để thần sắc của Tiền Đường chủ ngẩn ra, hắn không khỏi căm tức nhìn Lâm Nhất:

- Ngươi...

Trường kiếm của Lâm Nhất chống đất, lại móc ra mũi tên lắp vào khe nỏ, khóe miệng nhếch lên nói:

- Ta cái gì ta? Vốn là đại lộ hướng lên trời, mỗi người đi một bên, bình an vô sự. Ai biết ngươi sinh ác ý muốn giết chúng ta. Tự mình muốn chết, trách ai được chứ?

Nói xong Lâm Nhất quay đầu nhìn Hàn Kế ra hiệu, người sau ngầm hiểu, nhưng hơi chần chờ.

Trong lòng Hàn Kế không yên lòng Lâm Nhất an nguy, nhưng thấy hắn đối mặt cường địch, thần sắc ung dung, không giống giả bộ, nói vậy Lâm sư đệ này còn có thủ đoạn bảo mệnh. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn chạy về phía Đỗ Tùng, liên thủ ứng địch.

Tiền Đường chủ tức giận công tâm, sắc mặt như than chì, nhưng cố nhẫn nại, cười lạnh nói:

- Ta liền thử xem đệ tử nuôi ngựa này, đến tột cùng có bao nhiêu phân lượng, lại dám ăn nói ngông cuồng!

Đao hoa lấp lóe, hắn nhảy lên thật cao, đơn đao trong tay đã không thấy đao phong, chỉ có từng mảnh từng mảnh hoa tuyết, từng trận gió lạnh lấy tư thế che ngợp bầu trời cuốn về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất thu tiểu nỏ, trường kiếm nơi tay, thấy đối phương thế mãnh, biết vừa rồi ẩn dấu thực lực, bây giờ mới là toàn lực.

Đao phong sắc bén, hàn mang từng trận, đã thấy không rõ chiêu thức, sát khí sâm nghiêm.

Lâm Nhất cũng không dám khinh thường, tròng mắt co rụt lại, đã phân biệt ra vị trí đao phong, Cửu Long kiếm pháp xuất hiện, trong tai đinh đương không ngừng.

Tiền Đường chủ thân như gió ảnh, đao như giao vũ, một chiêu nhanh hơn một chiêu, nhưng chiêu nào chiêu nấy bị trường kiếm của đối thủ vừa đúng đóng kín, hắn chỉ có thể nhanh chóng biến chiêu. Nhưng trường kiếm của đối phương nhìn như vô ý, lại vừa vặn ngăn đao phong của mình.

Đao pháp của Tiền Đường chủ kỳ diệu, vừa ra một chiêu, liền liên tiếp sử dụng chiêu sau.

Hai người giao thủ hai mươi, ba mươi chiêu, nhưng Tiền Đường chủ lại không làm gì được Lâm Nhất.

Lâm Nhất muốn đâm trúng đối phương, nhưng đao pháp của Tiền Đường chủ nhanh chóng, chiêu thức kỳ diệu, hầu như có thể tránh qua. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, Cửu Long kiếm pháp này cũng chỉ như thế, nếu dùng Huyền Nguyên kiếm pháp, rất sớm liền có thể kết thúc đối phương.

Mặc dù không sử dụng kiếm chiêu, dựa vào bản lãnh thật sự của mình, giết chết đối thủ cũng là chuyện lật tay. Chỉ là hai người Hàn Kế ở bên, hắn có kiêng kỵ, không tiện buông tay mà làm.

Bất quá lần đầu gặp phải đao pháp cao siêu như vậy, để Lâm Nhất cũng có ý niệm rèn luyện. Hắn phỏng đoán đao pháp của đối thủ, đồng thời lĩnh hội sở trường và khuyết điểm của Cửu Long kiếm pháp.

Hán tử vây công Đỗ Tùng chỉ còn lại một người, hai người võ công xấp xỉ. Chỉ là Đỗ Tùng sống sót sau tai nạn, càng thêm dũng mãnh khó địch nổi, Hàn Kế lại gia nhập vào, càng làm cho người kia mệt mỏi ứng phó.

Trong lúc cấp bách quay đầu, thấy Đường chủ cùng thiếu niên xa phu kia kích đấu, hắn không khỏi lòng sinh khiếp ý, hô to một tiếng:

- Đường chủ cứu ta...

Sau đó phất tay bắn vài điểm hàn tinh về phía hai người Hàn Kế, dựa thế xoay người, nhảy ra bỏ trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.