Vô Tiên

Chương 1490: Kiếp số chú định (1)




. .

Sau khi Lâm Nhất đi vào Hậu Thổ cảnh, chưa kịp cảm thụ khác biệt bốn phía liền hiện ra diện mạo vốn có ở trước mắt bao người. Hắn vạn lần không ngờ cấm chế tiên cảnh này lại khiến cho 'Huyễn Linh thuật' không trốn tránh vào đâu được. Chờ cho hắn hiểu được điều đó thì đã chậm mất rồi.

Nguyên nhân có lẽ là linh khí và nguyên khí nơi này dày đặc, tu sĩ các đại tiên môn Cửu Châu vẫn chưa vội vàng đi xa, mà canh chừng một địa phương thổ nạp điều tức. Lâm Nhất mới bắt đầu hiện thân, đảo mắt liền từ một người trung niên thư sinh biến thành một người trẻ tuổi, lập tức dẫn đến một rừng ánh mắt ngạc nhiên, có người còn nhận ra hắn...

- Tiểu tử thúi, hắn đã sớm đến đây rồi, thật là tức chết ta a.

- Vị Lâm đạo hữu này tới không phải lúc a.

- Đó là Lâm đạo hữu cải trang dịch dung.

- Chính hắn đã giết đệ tử ta. Lâm Nhất.

- Sư phụ, là người đó. Tiểu tử kia.

- …

Trong clú mọi người phản ứng không đồng nhất, một âm thanh mang theo sát khí lạnh lùng vang lên...

- Tiểu tử dấu đầu lộ đuôi, ngươi vận tự đưa mình tới cửa a.

Việc đã đến nước này, Lâm Nhất liền khôi phục dáng vẻ ung dung. Hắn không chút hoang mang, kết động cái pháp quyết, áo dài trên người trở về dáng dấp ban đầu, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, ánh mắt lướt nhìn khắp bốn phía, nhấc chân từ từ đi lên phía trước.

trong sắc trời trắng mịt mờ hơi nước, mặt cỏ mênh mông bát ngát xanh tươi, sương mù nhàn nhạt hòa hợp trong linh khí, còn có Tiên Nguyên khí kỳ dị tràn ngập bốn phía. Rong chơi nơi đây làm lòng người cảm thấy thư thái, nhẹ nhàng bay bổng như tiên.

Đây vốn là nơi yên ắng vắng vẻ trong tiên cảnh, nhưng nơi này lại có tình hình khác biệt.

Bên ngoài mấy trăm trượng, nhiều tu sĩ lần lượt vây quanh ngồi cùng nhau. Phía bên Thiên Đạo môn, Tùng Vân Tán Nhân thần sắc tò mò, bên cạnh Hoa Trần Tử lại vừa mừng vừa sợ; Phía bên Thần Châu môn, Văn Huyền Tử im im lặng lặng, Ninh Viễn thì thần sắc nghi ngờ; Phía bên Bách An môn, Bách Lý Xuyên vừa quan sát Lâm Nhất vừa lưu ý tình hình chung quanh, gương mặt Chức Nương lóe lên chút bất an. Nụ cười âm hiểm của Âm Tán Nhân khiến cho người ta khó có thể nắm lấy, Mặc Cáp Tề cụp mí mắt xuống, Trọng Tôn Đạt thần tình hung ác, Công Lương Tán vẫn có vẻ âm trầm như trước. Văn Bạch Tử nở nụ cười lạnh lùng, còn Công Dương Lễ thì từ từ đứng dậy.

Lâm Nhất thư giãn dưới chân, thần thái ung dung. Hắn lướt mắt qua mọi người, hơi dừng một chút trên người Văn Huyền Tử, sau đó lạnh nhạt chuyển hướng nhìn về phía trước. Hắn vẫn chưa đi tới gần Thần Châu môn mà tự ý bỏ qua mọi người, đi về phía xa xa.

Cho đến đi ra ngoài được gần hai trăm trượng, Lâm Nhất chợt ngừng bước chân, hai hàng lông mày nghiêng qua. Bên ngoài mười mấy trượng tự dưng có thêm một bóng người ngạo nghễ. Cùng lúc đó, đám người Cổ Tác tranh giành chí cương phong trước dũng đạo, trước một bước làm đứt đi đường lui của người nào đó. Còn Công Dương Lễ chần chừ một lúc, vẫn chưa mượn cơ hội làm khó dễ, mà đứng tại chỗ, cùng tất cả mọi người đưa mắt ngắm nhìn.

- Ta sớm đã nói qua, Lâm Nhất này chính là người Đạo Tề môn ta phải giết. Văn Bạch Tử chính là chặn đường đi.

Hắn không nói hai lời, lên tiếng nhắc nhở mọi người mình không có dụng ý gì. Thấy không có ai ứng tiếng, bấy giờ hắn mới chuyển hướng sang Lâm Nhất, vuốt râu cười lạnh nói:

- Tiểu tử, còn nhớ rõ tình hình lần đầu gặp mặt hay không?

Cái gì nên tới, nhất định sẽ tới, chỉ có điều đến sớm hay muộn mà thôi. Ví như bên ngoài mười mấy trượng kia chính là lão giả cao gầy râu tóc xám xịt, mặc dù ngày đó đã bỏ lỡ, nhưng vẫn không tránh được ngày hôm nay không thể buông tha. Lâm Nhất đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm, không nhanh không chậm nói:

- Ngọc Trầm hải trăm năm trước, Huyền Nguyệt đảo.

Trên hòn đảo nhỏ đêm tinh nguyệt trăm năm trước, có cao nhân giáo huấn mấy đệ tử Thiên Chấn môn gây sự, Lâm Nhất sớm lưu ý chuyện này. Đợi cao nhân Cửu Châu tề tụ Tây Minh hải, hắn lập tức liền nhớ chuyện cũ, nhưng không ngờ bị người ta trực tiếp tìm đến trên đầu. Phàm có nguyên nhân, chỉ có điều khiến cho người ta trở tay không kịp mà thôi.

Văn Bạch Tử lóe ánh mắt lên một cái, nói:

- Ta và ngươi thật đúng là có duyên a.

Lâm Nhất không trốn không tránh, hơi nhếch khóe miệng lên. Há chỉ là có duyên, duyên phận này thật đúng là không cạn nếu không có nguyên nhân lão nhi ngươi, như thế nào bản thân mình lại trời đất xui khiến bước trên tiên đạo, cũng một đường đi tới Cửu Châu sinh tử cừu gia, không ngờ lại là nơi duyên phận lớn nhất, thế đạo này không chỉ có hoang đường, còn nói người không biết làm sao

- Lúc tới, lão phu đã tha cho ngươi một lần, nhưng ngươi giết hơn 30 vị đệ tử Thư Châu ta ở trong tiên cảnh. Tiểu tử, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, có thể miễn cái chết. Nếu dám không theo, chính là kết quả thi hài không còn.

Lời nói Văn Bạch Tử âm trầm nhưng lạnh lùng, sát khí lành lạnh.

Nghe tiếng, mọi người xa xa đều ngẩn người ra. Người trẻ tuổi tên là Lâm Nhất tuổi chẳng qua là tu vi Nguyên Anh Anh hậu kỳ tiểu thành, làm sao có thể chém giết nhiều đồng đạo như vậy chứ? Lời Văn Bạch Tử nói là thật hay là giả, đáng để căn nhắc một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.