Vô Tiên

Chương 1439: Tương y tương ly (2)




Từ xa mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của Lâm Nhất, Tử Ngọc quay sang gật đầu, nói:

- Lần này thoát hiểm, toàn là nhờ công của Lâm huynh đệ.

Chầm chậm đi bên cạnh Thiên Chấn Tử, nàng ta dựa tảng đá lớn nói tiếp:

- Nhà đá bay lên trời, trực tiếp phá vỡ tiên cảnh mà đi, vị Minh phu nhân mà chúng ta tận mắt nhìn thấy vốn chính là tiên nhân.

Nói ra nghi vấn này, Tử Ngọc nỗi lòng khó yên. Tình hình trên khe núi hiện ra trước mắt, khiến người ta hồi hộp không thôi, lại hướng tới không thôi. Nàng ta thở dài nói:

- Nhất niệm có thể sinh vạn vật, nhất có thể diệt chúng sinh, đó là đại thần thông thế nào.

Nỗi khiếp sợ vẫn chưa tiêu, Thiên Chấn Tử gật đầu, lại tùy ý há miệng cười cười. Thầm nghĩ, nữ nhân gia chính là như vậy, lúc nào cũng kinh ngạc. Hắn vung tay, nói:

- Sư đệ ta đã nói trước rồi, đó chỉ là ảo cảnh mà thôi.

Tử Ngọc dựa lưng vào đá, nói:

- Pháp lực thần thông, há chẳng phải là hư thật khó phân biệt mà uy lực vô cùng, đâu phải tất cả chỉ là ảo cảnh?

Không đợi Thiên Chấn Tử phân biện, nàng ta nhìn ra sau, tò mò hỏi:

- khi Minh phu nhân rời đi, Lâm huynh đệ từng hỏi một câu 'Lời này giải thích thế nào'. Ta thì không nghe thấy có ai nói gì, ngươi có nghe thấy không.

- Ha ha, nhất là Minh phu nhân coi trọng sư đệ nhà ta, cho nên mới âm thầm truyền âm dặn dò, sao lại để người ta biết được.

Thiên Chấn Tử chớp chớp mắt. Đối phương ngẩn ra, lập tức hừ một tiếng quay mặt qua chỗ khác, nói:

- Ăn nói lung tung.

Thiên Chấn Tử cười ha ha nói:

- Ta Thiên Chấn Tử là nhân vật như thế nào, sao lại có thể qua được một đôi pháp nhãn của Tử Ngọc. Sư đệ nhất định là chưa từ trong ảo cảnh tỉnh lại nên mới nói những lời vô nghĩa như vậy.

Tử Ngọc nở nụ cười nhợt nhạt, có chút đăm chiêu. Im lặng một lát, nàng ta nhẹ giọng hỏi:

- Trong ảo cảnh ngươi nhìn thấy gì?

Nhìn bóng dáng đoan trang bên cạnh, ánh mắt Thiên Chấn Tử trở nên ôn hòa. Hắn vuốt râu, giống như rơi vào hồi ức, rung đùi đắc ý nói:

- Ảo cảnh đó cũng thạt là cổ quái, chính là khiến cho người ta bất tri bất giác về lại quá khứ. Ta cởi truồng chạy khắp thôn, một tiểu nha đầu thì cứ ở phía sau đuổi theo. Ta đánh không lại nàng ta, thầm nghĩ đây là nha đầu nhà ai mà cứ luôn bắt nạt người ta thế.

- Là nha đầu nhà ai?

Tử Ngọc trong lòng hoài nghi, vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Thiên Chấn Tử tự đắc tự đắc:

- Ta không biết nàng ta, ta liền hỏi, ngươi là ai, vì sao cứ muốn bắt nạt một tiểu tử cởi truồng như ta? Nàng ta nói, ngươi đời này nhất định phải chịu sự khi dễ của ta, ngươi cam chịu số phận đi, nhớ cho kĩ, tên của ta chính là....

Nói đến đây, hắn cố ý dài giọng.

Tử Ngọc đột nhiên quay lưng lại, mỉm cười không nói gì.

Một hỏi một đáp mới náo nhiệt, tự nói thì chẳng còn gì thú vị. Nhưng qua một lát vẫn không có ai hưởng ứng, Thiên Chấn Tử đành phải bất đắc dĩ nói:

- Tiểu nha đầu đó nói tên của ta chính là...

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên biến sắc, Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ ở đối diện ngoài mấy trượng cũng trợn tròn mắt.

Đúng vào lúc này, đá lớn sau lưng lắc lư một cái. Tử Ngọc phát hiện khác thường, còn tưởng là có người cố ý làm ra động tĩnh. Nhưng khi thấy bộ dạng của hai vị đệ tử, trong lòng nàng ta thắt lại, không kịp có động tác thì dị biến đã nổi lên.

Thiên Chấn Tử chẳng buồn nhìn tình hình phía sau đã cả kinh nhảy lên, hô to:

- Tử Ngọc.

Đúng vào lúc này, ầm một tiếng, tảng đá lớn nổ tung. Sau đó vách đá đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng, từ bên trong một bóng đen thò ra, đánh về phía mấy người đang bất ngờ không kịp đề phòng.

Tiếng hét của Thiên Chấn Tử vừa ra khỏi miệng đã bị uy thế nhanh mạnh hất bay ra ngoài. Hắn bất chấp kinh hãi, vội vàng quay lại. Nhưng vào lúc này, Tử Ngọc không trốn kịp đã bị bóng đen đó đâm xuyên qua ngực.

Khóe mắt Thiên Chấn Tử như muốn rách ra, tức giận gầm lên:

- Tử Ngọc....

Tiếng hét Tê tâm liệt phế chưa dừng, "Bùm" một cái, Thiên Chấn Tử hung hăng đánh vào vách đ rồi nặng nề rơi xuống. Hắn hự một tiếng, khi bò dậy thì đứng ngây tại chỗ.

Vách đá thẳng tắp cao vút lên tận trời, lúc này lại nứt ra lỗ thủng cao ba, bốn trượng. Bóng đen đó và Tử Ngọc đều không thấy đâu, chỉ còn lại huyệt động đen xì đang tỏa ra uy thế khiếp người, khiến người ta kinh hồn táng đảm. Mà Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ cũng đều đứng ngây tại chỗ, căn bản không kịp trốn tránh, cứ như vậy trơ mắt nhìn sư phụ gặp nạn.

Một trận gió xanh thổi tới, ba người vẫn bất động. Lâm Nhất Thần sắc lạnh lùng từ xa đi tới, nháy mắt đã đến trước động khẩu đó. Hắn ngừng lại, Kim Long kiếm trong tay, quát khẽ:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ sắc mặt tái nhợt, ấp a ấp úng nói không ra lời.

Thiên Chấn Tử không nhìn Lâm Nhất, chỉ từ từ giơ tay lên chỉ về phía động khẩu, run rẩy há miệng nói:

- Tử Ngọc...

Mới nói được hai chữ, hắn phun ra một ngụm máu nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.