Vô Tiên

Chương 1434: Khách từ đâu đến (1)




Sau khi đi qua đồi, năm người chậm rãi tiến về phía khe núi ngoài mấy dặm.

Tới gần, xung quanh càng đen xì, ánh đèn đó lại càng sáng ngời.

Trong lòng có kiêng kị, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đều cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân. Mà cho dù là vậy, ánh đèn đó vẫn hắn tới, khiến cho người ta không thể trốn tránh. Theo về bước chân tiến về phía hạ xuống, trong lòng mỗi người đều giống như có một ánh đèn nhẹ nhàng hắn ra. Giống như ánh lửa kỳ dị đó đâu đâu cũng có, cứ ẩn núp ở sâu trong lòng người ta mà không tắt.

Cách nhà đá mười trượng, năm người nối đuôi nhau đi tới đi tới. Chỉ cần đi tiếp là có thể xuyên qua khe núi này. Mà mấy người đi trong bóng đêm vào lúc này đều ngừng lại.

Lâm Nhất dù không cúi đầu cố ý lảng tránh, lại hướng ánh mắt về bóng tối ở xa xa. Hắn chắp tay sau lưng lặng lẽ đi trước mấy người, trong bất tri bất giác cũng ngừng bước. Thoáng do dự một chút, hắn chậm rãi quay sang nhìn, thần sắc kinh ngạc.

Nhà đá cao chót vót cô liêu đó cao chừng hưn trượng, to chừng ba trượng, phong cách cổ xưa mà đơn sơ. Trừ cửa đá bảy thước ra, trên dưới trái phải không có y khe hở, giống như là từ một khối đá lớn khắc thành.

Lúc này có ánh sáng ấm áp từ trong phòng chiếu ra, xua đuổi bóng đêm, chiếu sáng toàn bộ khe núi. Không biết từ khi nào, một lão phụ nhân dựa cửa mà đợi, kiễng chân trông về phía xa, giống như đang chờ ai đó về. Sau đó, bà ta quay sang năm người từ xa mà đến này.

Lâm Nhất khẽ nhướn mày, xích mang trong mắt lóe lên rồi biến mất. Bốn người phía sau hắn đứng lại, đều ngơ ngẩn không nói gì, chỉ kinh hãi nhìn về phía trước mặt. Lúc trước đã nhìn rõ hết nơi này, không thấy có nửa bóng người nào? Mà phụ nhân này từ đâu mọc ra.

Lão phụ nhân đó tóc bạc đồng nhan (mặt như trẻ con), váy vải, thần thái hiền hoà, chậm rãi nói:

- Khách từ đâu đến vậy?

Ánh mắt bà ta lướt qua mấy người, dừng ở trên người Lâm Nhất, quan sát một chút rồi lẩm bẩm:

- Oa nhi này cũng cổ quái đấy.

Đón quang mang trong phòng, Lâm Nhất không phân biệt rõ, cũng không dám quan sát kỹ vẻ mặt của lão phụ nhân. Mà trong nháy mắt đối phương nhìn tới, trong lòng hắn bỗng nhiên giật thót, tóc gáy cả người lập tức dựng đứng, chân không nhịn được lui về phía sau một bước!

Đây là phụ nhân nông gia, không hề có uy thế gì. Mà ánh mắt ánh mắt của bà ta, tất cả đều không thể che giấu, khiến cho người ta khiến cho người ta như lõa lồ không có gì che giấu. Đúng như lời bà ta nói, lúc này Lâm Nhất cảm thấy mình chính là oa nhi, không chỉ tay trói gà không chặt, còn từ trong ra ngoài đều bị đối phương nhìn thấu. Bên trong khí hải, lão long chui vào Kim Long kiếm, sớm đã không còn bóng dáng.

Con ngươi Lâm Nhất hơi co lại, lưng túa mồ hôi lạnh. Hắn cúi đầu, hồi hộp khó chịu. Mà bốn người không bên cạnh lại không có dị trạng gì, Tử Ngọc tiến lên một bước, lo sợ bất an khom người nói:

- Bái kiến phu nhân! Nhóm của vãn bối đến từ dịa địa, muốn mượn đường để tới nơi đất khách, xin cáo từ ở đâu.

Thiên Chấn Tử và hai người còn lại không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay chào theo, không dám thở mạnh.

Mấy người đều biết nơi này quỷ dị, chỉ muốn sớm rời khỏi đây!

- Chư vị đường xa mà đến, sao có thể tới cửa mà không vào? Lão thân cơ khổ đã lâu, hiếm khi có người nói chuyện.

Lão phụ nhân từ bệ cửa bước ra, trên tay có thêm một cái bình và mấy cái bát đào, mỉm cười nói:

- Mời nghỉ ngơi một lát.

Lão phụ nhân này lời nói ôn hòa, khiến cho người ta như tắm gió xuân, không thể sinh ra nửa phần kháng cự. Bà ta tới tới chỗ trống trước cửa, cúi người đã rót đầy mấy bát nước, sau đó vội vàng xách bình ngồi xuống, cử chỉ thong dong mà tùy ý.

Tình cảnh này, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc sao còn dám nói lời từ biệt, vội vàng tiến lên khom người cám ơn, rồi sau đó tự lấy một bát nước ngồi xuống, có chút không biết phải làm sao. Tiên cảnh tuyệt địa, khe núi cô ốc, lão phụ tóc bạc, nước trong đãi khách, tất cả quá mức khó bề tưởng tượng...

- Ngươi.... tên gì? Có muốn ngồi cùng lão thân một lát, nói mấy câu không?

Thấy người nào đó vẫn đứng đờ tại chỗ, tiếng nói của lão phụ nhân vẫn an hòa và chậm rãi. Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đều nhìn lại, Lâm Nhất đang từ từ đi tới.

- Tại hạ Lâm Nhất, bái kiến tiền bối!

Lâm Nhất đi tới định cạnh bát nước chưa ai lấy, nhưng không ngồi xuống, mà là khom người đáp lại một câu.

- Vạn cây thành rừng, ngươi lại là nhất chi độc tú (ý nói nổi bật, siêu quần trong muôn người)?

Lão phụ vẫn ôm bình như vậy, khẽ gật đầu, lẩm bẩm:

- Lúc hỗn độn, lấy nhất làm mở đầu, tên ngươi cũng thú vị đấy.

Lâm Nhất hơi dừng hạ, nhẹ giọng đáp:

- Tục danh của vãn bối ý là an bình thủ nhất!

- Lão thân thuận miệng mà nói thôi, không đừng bận tâm!

Lão phụ nhân thuận theo ánh sáng trong phòng nhìn Lâm Nhất, nụ cười vẫn tươi tắn như cũ, nói tiếp:

- Gọi ta là Minh phu nhân được rồi! Nhớ lấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.