Vô Tiên

Chương 1428: Khe núi hỗn độn (1)




Một khe sâu mây mù bap phủ, hai bên là núi đá thẳng tắp chọc trời. Ở sát nơi này chính là y sơn cốc sụt lún, có phương viên chừng ngàn dặm. Nơi đây quái thạch đá lởm chởm, không có một ngọn cỏ, rất là hoang vắng. Núi cao xung quanh nối dài không dứt, giống như vách tường, thủ hộ mảng thiên địa yên lặng trong chốn hoang vu này.

Mây mù bốc lên, trong khe núi đó bỗng nhiên có ba người đi ra.

Đó là ba vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ hai nam một nữ, hành tích hốt hoảng. Ba người vừa ra khỏi khe núi được chừng trăm trượng, lúc này mới mệt mỏi không chịu nổi dừng bước. Ngỡ ngàng nhìn chung quanh trong nỗi khiếp sợ.

Hai nam tử chính là lão giả, một người mặt vàng như nghệ râu lưa thưa, cả người đầy âm khí; Người còn lại mặt mày nhăn nhúm, thần thái già nua. Nữ tử đó chính là một phụ nhân trung niên, mặc tố ý, thần thái nghiêm trang. Ba người này tuy là quần áo tướng mạo khác nhau nhưng đều mang theo bộ dạng kinh hồn bất định.

Thấy sơn cốc trước mắt không có dị trạng, ba người yên lòng, đều tìm tảng đá ngồi xuống hít thở.

Sau một thoáng, ba người này lấy lại chút tinh thần, ngơ ngác nhìn nhau, không nhịn được lại thở dài thở ngắn.

- bất hạnh rơi vào nơi này, đã có may mắn kết bạn cùng chư vị đạo hữu đồng hành, lại không ngờ...

Lão giả mặt đầy nếp nhăn còn chưa nói hết đã lại thở dài, thần thái buồn bã.

- Nơi sụp đổ sập nứt đúng là danh bất hư truyền, mà sống chết có số, Thạch Cơ Tử đạo hữu sao lại buồn bà như vậy.

Lên tiếng là lão giả người đầy âm khí. Nữ tử ở cách hai trượng giương mắt nhìn về phía hai vị đồng bạn, nói:

- Lời này của Khưu Nguyên đạo hữu không phải không có lý, mà một nhóm hơn mười vị đồng đạo chỉ còn lại ba người chúng ta, không khỏi thổn thức.

Lão giả tên là Thạch Cơ Tử tay vuốt râu, im lặng một thoáng rồi chậm rãi gật đầu nói:

- Ta thì không ngại, đa tạ Khưu Nguyên đạo hữu. Đúng như lời của Doãn Diệp đạo hữu, tiên đạo đa biến, sinh tử vô thường. Giống như khe hỗn độn này, âm dương nghịch chuyển chỉ trong một bước.

Hắn không khỏi quay sang nhìn khe núi, lại khe khẽ thở dài, sau đó nhắm mắt lại. Giống như không làm vậy thì không đủ để ném đi tất cả sự kinh tâm động phách trong trong lòng, hai người còn lại nhìn theo, cũng không nói gì.

Một đường chạy tới đây, ba người sớm đã mệt mỏi nói mấy câu để trấn an nhau, sau đó thừa dịp này để điều dưỡng sinh cơ nghỉ ngơi lấy sức. Còn chưa kịp tĩnh tâm để thổ nạp điều tức thì lại không hẹn mà cùng quay sang. Trong sơn cốc vắng lặng có một nam hai nữ đang từ xa chạy tới.

Ba người Khưu Nguyên sống sót sau tai nạn vẻ mặt hơi kinh ngạc, đều đứng dậy.

Một lát sau người tới đã đến gần.

Người này chính là nam tử trẻ tuổi tướng mạo tầm thường, tay chắp sau lưng, lướt nhanh cách mặt đất ba thước; Trên búi tóc cắm một cây long trâm trắng sáng, tóc đen trên vai hơi bay bay; Đạo bào màu xám nhìn thì bất phàm lại khó phân biệt manh mối, càng đáng chú ý hơn là bên hông còn dắt một hồ lô rượu tinh xảo.

Người này mày đao mắt sáng, mặt mày như ngọc, trong thần sắc lạnh lùng mang theo mấy phần tùy ý ngang ngạnh. Mà một người trẻ tuổi như vậy, tuổi chỉ mấy trăm lại đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Mà hai vị nữ tử đằng sau, một người váy xanh, dung nhanh xinh đẹp tuyệt trần, có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ; một người là nữ tử trung niên, thần thái ung dung và mà phong vận không giảm, chính là vị cao thủ Nguyên Anh trung kỳ đại thành.

Người tới từ xa đã thấy ba người đang nghỉ chân quan vọng, không chậm lại mà sau khi quan sát qua một chút thì liền tới thẳng khe núi đó. Thạch Cơ Tử nhìn hai đồng bạn rồi cao giọng hô về phía đối phương:

- Ba vị đạo hữu dừng lại.

Ba người đó hơi chậm lại, thần sắc cẩn thận.

Người cùng đường, một phen hảo ý nhắc nhở chính là điều lên làm, Thạch Cơ Tử thở dài một tiếng, nói tiếp:

- Đây là giản hỗn độn, chính là nơi hung hiểm khó lường, nơi đạo hữu nếu muốn đi thì xin hãy cẩn thận.

Thấy đối phương sunh nghi, hắn lắc đầu bất đắc dĩ. Thế đạo tan vỡ, đạo tâm không chân thành.

Khưu Nguyên và Doãn Diệp thì không muốn nhiều chuyện, dứt khoát trầm mặc không lên tiếng. Một hồi ngẫu ngộ mà thôi, đảo mắt cái là ai đi đường nấy, ai quản được sống chết của ai chứ.

Lúc này, ba người đó quay lại đi tới.

Người trẻ tuổi từ xa đã chắp tay, mặt mày tươi cười nói:

- Đa tạ đạo hữu, cám ơn một phen thiện ý của chư vị, Lâm Nhất có lễ.

Hai nữ tử chào hỏi theo hắn, cũng tự giới thiệu để tỏ kính ý.

Thấy người này thấu hiểu lí lẽ, trong lòng Thạch Cơ Tử cũng thoải mái hơn, thong thả bước về phía trước. Hắn gật đầu với hai vị đồng bạn rồi cũng chắp tay nói:

- Mặc môn Thạch Cơ Tử, bái kiến Lâm đạo hữu. . .

- Thiên Hành môn Doãn Diệp chào ba vị đạo hữu.

- Ha ha, ta chính là Lục Thần môn Khưu Nguyên. Lâm đạo hữu hạnh ngộ. Vị Tử Ngọc đạo hữu này có đệ tử tài mạo song toàn thế.

- ...

Sáu người đến từ những nơi khác nhau, giờ chính là coi như quen nhau rồi, không khỏi hàn huyên với nhau vài câu. Tử Ngọc cũng có tài kết giao, không bao lâu liền từ trong miệng đối phương biết được tình hình đại khái trong khe hỗn độn.

Lúc ban đầu của chuyến đi tới tiên cảnh, Thạch Cơ Tử và mấy vị đồng môn vận khí không tốt, trực tiếp rơi vào Thái Mạnh sơn trong Cửu sơn chi địa. Cũng may hắn gặp được đám người Doãn Diệp và Khưu Nguyên, kết bạn với nhau mà đi.

Vượt Ngũ cửu chi địa của tiên cảnh, không thể thiếu một cửa Cửu sơn này. Mà nếu muốn vượt qua Thái Mạnh sơn, khe hỗn độn là nơi phải đi qua. Tục truyền nơi này chính là nơi hung hiểm khó lường, rất khó đi qua. Mà nhóm của Thạch Cơ Tử ỷ vào người đông thế mạnh, liền bước vào con đường sinh tử này.

Khi kiếp nạn ập đến, có nhiều người tới mấy cũng vô dụng.

Mấy người nói chuyện, Lâm Nhất mỉm cười lắng nghe, yên lặng nhìn bốn phía, có chút đăm chiêu.

Khó khăn lắm mới thoát thân từ trong lòng chảo, lại không ngờ gặp phải khe hỗn độn, nhưng lúc này đã không thể quay đầu.

Nhớ tới tao ngộ lúc trước, Lâm Nhất thầm lấy làm may mắn. Nhờ Huyễn Đồng phát giác huyền cơ phía sau vách đá cuối lòng chảo, hắn liền động thủ đập vỡ xương thú, đúng là tìm được một khe hở. Sau đó một nhóm ba người đi vào bên trong, lại liên tiếp trắc trở hai ngày, giờ thì đường đi lại bị ngăn trở.

Bên trong tiên cảnh, thần thức thường thường không có tác dụng, Huyễn Đồng cũng thì không bị cấm chế ngăn cản, có thể nhìn thấu vách đá dày mấy trượng. Lúc Khẩn yếu quan đầu Lâm Nhất tìm được chỗ mỏng nhất của núi đá, một gậy đập ra đường đi. Hắn dẫn theo thầy trò Tử Ngọc thoát, phát giác đến một sơn cốc xa lạ.

Tình cờ gặp ba người Thạch Cơ Tử, Lâm Nhất vẫn có chút bất ngờ. Đối phương không phải là nhóm người Cổ Tác, chỉ là mấy tu sĩ đi ngang qua đây, hắn và Tử Ngọc cũng yên lòng. Mà lúc này đôi thầy trò này đang thổn thức tâm sự với người ta, khiến cho Thạch Cơ Tử nổi thiện niệm, trịnh trọng khuyên can.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.