Vô Tiên

Chương 1426: Tuyên cổ hữu tiên (1)




Bên trong đêm trăng kỳ dị này, ba người theo lòng chảo dưới lòng đất tiến về phía trước, trên đường đi đi dừng dừng.

Trên đường đi Lâm Nhất lại đập ra hai khối đá to, khiến đoi thầy trò đó thần sắc sung sướng.

Lâm Nhất thủ pháp cực nhanh, khi thầy trò Tử Ngọc không dễ phát hiện liền thu hai khối tiên tinh. Đối phương biết vật này phi phàm, lại không truy cứu. Làm người quý ở chỗ biết đủ, hai người này chỉ vì có thể nhặt được nhiều linh thạch hơn mà vui sướng không thôi.

Cứ như vậy đi năm ngày, thế của lòng chảo thấp dần, ba người ngừng lại, nghỉ chân quan sát một khối hài cốt bị rơi xuống lòng đất.

Trong bóng đêm, khối hài cốt trắng này rất bắt mắt. Nó dài năm sáu trượng, đầu cực lớn, răng nhọn sắc bén, giống như cá lại giống như thú, lưng mọc xương cánh, bộ dạng cổ quái. Tuy là một khối di hài lại lộ ra khí thế khác thường, tỏ rõ sự cường đại lúc tiền.

- Sư phụ có thể nhận ra dị thú này không?

Liễu Hề Hồ tò mò hỏi.

Tử Ngọc suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:

- Viễn Cổ Dị Thú lục có viết, loại thân cá cánh chim là Mông Sơn thú! Mà đây đa số là được nghe nói chứ chưa thấy bao giờ!

- Thần thú như vậy sao lại vẫn lạc ở đây!

Hề Hồ lại hỏi. Tử Ngọc không cho là đúng đáp:

- Tiên Vực còn sụp đổ, nói chi là một con dị thú!

Nàng ta quan sát hài cốt một lúc rồi mỉm cười nói:

- Vật này hiếm thấy, không ngại lấy mà dùng! Lâm đạo hữu.

Ánh mắt Lâm Nhất đã dõi về xa xa, ngoài lòng chảo mấy dặm có một khe núi nằm ở phía cuối. Bên cạnh có người hỏi, rõ ràng là muốn mượn dùng Thiên Sát để đập vỡ hài cốt cứng rắn này, hắn mỉm cười nói:

- Nếu đã đến đây rồi thì không việc gì phải nóng lòng nhất thời.

Nghe vậy, thầy trò Tử Ngọc đành phải bỏ qua hài cốt của Mông Sơn thú. Lâm Nhất đi lên trước, hai người theo sát sau hắn.

Sau một thoáng, ba người tới tòa khe núi đó. Xung quanh đầy dấu vết bị nước lũ trùng kích, trong bãi đá mơ hồ có thể thấy được phế tích lầu gác. Ngoài ra chỉ còn lại một tòa thạch đình. Mà không có trở ngại, tình cảnh cuối lòng chảo nhìn thấy rõ. Đi về phía trước hai ba dặm, lòng chảo hẹp dài đến đây là hết. Phần cuối u ám đó có một đống hài cốt, trắng ởn một mảng, khiến cho người ta nhìn thấy mà ghê cả người.

Lúc thầy trò Tử Ngọc đang ngạc nhiên, Lâm Nhất đã lững thững bước về phía thạch đình đó. Nó không còn trọn vẹn, chỉ còn lại hai cột đình và một tấm hoành phi nằm trên khe núi, lộ ra vẻ điêu linh. Mà bên trong tịch liêu oại có khí thế trang nghiêm mà hùng hồn, khiến người ta tán thưởng không thôi.

Thấy Lâm Nhất ngơ ngẩn đứng đó, hai thầy trò đi tới. Mà chưa đến gần liền có linh khí nồng đậm đập vào mặt, Tử Ngọc kinh thán:

- Thạch đình này chẳng lẽ là từ linh thạch xây thành!

Lâm Nhất vẫn nhìn tấm hoành phi đó, nhẹ giọng nói:

- Chính là như vậy!

Hai cột đình hình trụ dài hơn trượng giống như ngọc, lại linh khí bức người, rõ ràng chính là hai khối linh thạch thượng phẩm cực lớn được luyện chế thành. Tấm biển rộng ba thước ở giữa lại trắng tinh không tỳ vết, bên trên có khắc bốn chữ to tang thương.

- Tuyên cổ hữu tiên!

Liễu Hề Hồ đọc lại bốn chữ to đó, không hiểu ý nghĩa. Sư phụ Tử Ngọc thì thoải mái nói:

- Tiên! Cổ lại hữu chi.

Nghe vậy, Lâm Nhất nhìn chung quanh, có chút hiểu ra.

Khe núi hoang vu, hài cốt chất thành đống, thạch đình còn sót lại này sừng sững đứng đây. Mà bốn chữ to trên hoành phi này chính là nói với người đầu sau rằng tuyên cổ hữu tiên? Nơi trời sập đất nứt, núi sông khô cạn, sinh linh cấm tiệt này thì tiên ở đâu, đi hướng nào.

Trong nhất thời, Lâm Nhất không nhịn được thở dài, thần sắc buồn bã. Nếu Tiên Vực này thật sự từng tồn tại, sao lại rung chuyển bất ổn như vậy? Một đường truy đuổi, ai cũng rơi vào kết cục này sao? Mà ngôn hành cử chỉ của lão long rõ ràng là rất đợi chờ Tiên Vực.

Liễu Hề Hồ nhìn về phía sư phụ, Tử Ngọc lên tiếng nhắc nhở:

- Lâm đạo hữu, đúng như lời ngươi nói lúc trước, nước sông khô cạn mà thế đi vẫn còn, không khó tìm được điểm cuối của lòng chảo. Chúng ta dã đến tận đây rồi lại không có đường đi, không ngại thì ở thạch đình này.

Lâm Nhất thầm thở dài, vẻ cô đơn biến mất trong mắt. Hắn hướng về phía thạch đình, nhướn mày, nhếch miệng cười nói:

- Ta chỉ muốn bốn chữ đó!

Nói xong, thân hình hắn bỗng nhiên bay lên, tóm lấy tấm hoành phi đó. Hai tay hơi dùng sắc, rắc một tiếng, dỡ nó xuống.

Trong nháy mắt Lâm Nhất đã thu lấy hoành phi.

Tử Ngọc mặt mày tươi cười gọi Liễu Hề Hồ đi tới, thấy Lâm Nhất vén vạt dưới của đạo bào, lăng không đá hai cú. Bùm bùm, cột đình theo tiếng gãy đổ, hai thầy trò giật thót mình, đối phương lại lơ đễnh cười nói:

- Hai cốt này có thể chứa cả cả trăm vạn linh thạch! Nếu có người khác ở đây, há chịu cho ngươi độc chiếm tiện nghi! Còn không nhận lấy khoản tiền này.

Tử Ngọc vui lắm, cùng đệ tử Liễu Hề Hồ nhìn nhau cười. Đều tự tế ra túi Càn Khôn thu lấy cột linh thạch, nàng ta nói với Lâm Nhất:

- Nếu Thiên Chấn Tử đó dám như vậy, ta quyết không bỏ qua! Đừng tưởng rằng có sư đệ chống lưng thì có thể vô pháp vô thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.