Vô Tiên

Chương 142: Có độc (2)




Tuy Cổ Thiên Thạch và hán tử họ Lý quanh năm cãi nhau đấu khí, nhưng sư ra đồng môn, tình ý sâu nặng, không phải người thường có thể hiểu được. Thấy bằng hữu gặp nạn, hắn tất nhiên là muốn tìm đối phương liều mạng.

Hảo hán khó địch nổi bốn tay, cộng thêm Cổ Lực và Cổ Dã phối hợp ăn ý, càng có nữ tử dụng độc ở phía sau, để Cổ Thiên Thạch chỉ có thể bị thua mà chạy. Nhưng ba người này còn không buông tha, đuổi sát không buông, muốn giết mới yên tâm.

Cổ Thiên Thạch nói xong, Hàn Kế cau mày, nhìn nữ tử nói:

- Giết người bất quá đầu rơi xuống đất, người đã bị ngươi giết, vì sao còn khổ sở tương bức?

Nữ tử kinh ngạc mở to mị nhãn nói:

- Nhổ cỏ không tận gốc, chẳng phải gió xuân thổi tới lại sinh ra sao! Giết người, đương nhiên phải chém tận giết tuyệt, có phải như vậy hay không? Hàn huynh!

Cùng nữ tử này nói chuyện, chiếm không được một chút tiện nghi, Hàn Kế cũng không muốn dây dưa, khoát tay nói:

- Đã như vậy, kính xin cô nương rời đi, việc này sau đó lại tính toán đi!

- Thật sao? Vậy để cho ta giết người này được không?

Nữ tử giống như dương liễu, yêu kiều thướt tha, cười duyên trêu chọc nói. Nàng đối với Hàn Kế nói căn bản không để ở trong lòng.

Đỗ Tùng nhẫn nại không nổi nữa, giơ kiếm hừ lạnh nói:

- Thiên Long phái ở đây, bọn ngươi cũng dám làm càn?

Nữ tử che ngực, kinh ngạc nhìn Đỗ Tùng.

- Đừng dọa ta, ta rất nhát gan!

Nói xong nàng xì cười một tiếng, vòng eo uốn một cái, cánh tay giương lên, ngón tay đạn ra mấy lần, một tầng yên vụ hồng nhạt chụp vào ba người Hàn Kế.

Cổ Thiên Thạch thấy thế kinh hãi, huynh đệ mình là bị đối thủ ám toán chém giết như thế, hắn có thể nào không biết trong đó lợi hại, vội lắc mình lùi về sau, không quên nhắc nhở hai người Hàn Kế:

- Cẩn thận có độc...

Trong lòng hai người Hàn Kế thầm lạnh lùng, không dám có chút bất cẩn, vội ngừng thở. Cổ Lực Cổ Dã ở phía sau nữ tử không mất thời cơ kêu một tiếng, quơ loan đao vọt lên.

Đối phương dám không để ý uy danh của Thiên Long phái, muốn cùng mình chém giết, Hàn Kế và Đỗ Tùng liếc nhau một cái, trong lòng biết việc này không thể dễ dàng, cũng bộc phát đấu chí.

Tránh thoát khói độc của đối phương, hai người phân biệt đón nhận Cổ Lực và Cổ Dã .

Nữ tử thì cười khanh khách đứng ở một bên, vẫn không tiếp tục ra tay, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Cổ Thiên Thạch.

Mà Lâm Nhất ở xa xa, nữ tử này lại không nhìn một chút.

Nữ tử này chỉ phòng bị Cổ Thiên Thạch phản công, ai ngờ tuy Cổ Thiên Thạch thụ thương không nặng, nhưng mất máu không ít, nhất thời không dám tiến lên. Trong lòng hắn kiêng kỵ cô gái xinh đẹp này, chỉ có thể mang theo cẩn thận ở một bên liệu chiến.

Hàn Kế và Đỗ Tùng dù sao cũng là đệ tử ngoại môn, so với Cổ Lực, Cổ Dã dũng mãnh thì hơi chút thua kém, nhưng cũng có thể chống đỡ chốc lát.

Nữ tử thấy đại cục nắm giữ ở trong tay, thần sắc ung dung, dời bước đi về phía Cổ Thiên Thạch.

Cổ Thiên Thạch tức giận, vung quyền đánh về phía nữ tử.

Nữ tử cũng biết một thân võ công của Cổ Thiên Thạch đều ở trên song quyền, nàng vui cười, như thải điệp bay lượn, lướt thân mà qua, Lan Hoa Chỉ khẽ gảy, lại một mảnh yên vụ chụp vào đối phương.

Cổ Thiên Thạch biết lợi hại, không dám cậy mạnh, dưới chân lui nhanh, nhưng không nhịn được rên lên một tiếng thê thảm, song quyền lây dính yên vụ, trên cánh tay đã sưng tấy.

Tiếng cười như chuông bạc của nữ tử không tiêu tan, hai tay xoay chuyển, như điệp nhập khóm hoa, khiến người ta mê mẩn, nhưng sát khí tầng tầng. Dưới hai tay, hai đạo hồ quang bắn ra, bay về phía Cổ Thiên Thạch.

Cổ Thiên Thạch bị đối phương một đường truy sát, từ lâu đã chật vật không thể tả. Bây giờ nữ tử này ra tay, hắn tự nhiên không dám đối kháng, vội vàng lui về phía sau.

Nữ tử thấy Cổ Thiên Thạch lui bước, đôi mị nhãn giống như truy hồn đoạt mệnh, nhìn chăm chú không tha, hai đạo hồ quang thẳng đến cổ đối phương.

Thân thể Cổ Thiên Thạch cao to kiện vũ, nhưng không mất linh hoạt, thân hình hơi lệch, hai loan đao màu bạc lướt qua chóp mũi, để tâm can hắn nhảy lên. Ai biết loan đao còn như thần sứ, ở trên không trung lướt qua một vòng tròn, lại bay tới.

Cổ Thiên Thạch không thể tránh khỏi, chỉ có thể liên tục lăn lộn bỏ chạy về phía xe ngựa. Hai tiếng vang nhẹ nhàng qua đi, hắn chỉ cảm thấy phía sau lưng tê rần, phía sau đã tung toé ra hai huyết tuyến.

Cảm giác hoa mắt kéo tới, Cổ Thiên Thạch thầm kêu không tốt, trên đao có độc! Dưới chân hắn lảo đảo, cuối cùng ngã nhào trên đất.

Nữ tử lại cười như chuông bạc, nàng liếc chéo Lâm Nhất ở trên xe ngựa, trong lòng không để ý lắm, chuyển hướng đi về phía hai người Hàn Kế.

Tuy hai người Hàn Kế liên tục ở hạ phong, nhưng cũng lưu ý tình hình xung quanh, thấy Cổ Thiên Thạch trong nháy mắt bị nữ tử đánh ngã, trong lòng không khỏi kinh hãi! Cổ Lực, Cổ Dã bọn hắn còn có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng nữ tử này như xà như hạt, khiến người không rét mà run.

Hai người vốn đã kiệt lực, loan đao của nữ tử kia lại từ một bên kéo tới, Hàn Kế và Đỗ Tùng không thể tránh né.

Hai đạo hồ quang lướt qua, đánh vào cánh tay và bắp đùi của hai người, huyết quang xuất hiện, hai người tuyệt vọng liếc mắt nhìn nhau. Không nghĩ tới ở địa bàn Thiên Long phái, hộ tống hàng hóa một chuyến, lại sẽ mất đi tính mạng! Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Kế và Đỗ Tùng chỉ cảm thấy mắt mơ hồ, cuối cùng ngã xuống đất.

Loan đao của nữ tử này có độc, hơn nữa độc tính cực kỳ lợi hại. Nếu không phải Cổ Thiên Thạch xem thời cơ nhanh, nói không chừng đã sớm mất mạng! Chỉ là cuối cùng không thể may mắn thoát khỏi, còn liên lụy Hàn Kế và Đỗ Tùng vào.

Không nên dễ dàng trêu chọc nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp!

Cổ Lực và Cổ Dã thấy ba người đều bị hạ độc, huyên thuyên nịnh hót một phen. Nữ tử vén lên thái dương, lả lơi quyến rũ, đưa mắt nhìn Lâm Nhất, làm cái thủ thế.

Hai người Cổ Lực hoan hô một tiếng, múa loan đao tiến lên muốn kết thúc tính mạng của ba người Hàn Kế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.