Vô Tiên

Chương 1413: Mạng già (2)




- Là đám người Cổ Tác?

Thiên Chấn Tử cả kinh nói. Thầy trò Tử Ngọc cũng biến sắc, ai nấy đều trở nên bất an.

Lâm Nhất khẽ gật đầu nói:

- Đám người Cổ Tác vẫn chưa đi xa, thủy chung chỉ loanh quanh ngoài sáu ngàn dặm.

- Thần thức của ngươi sao cường đại thế?

Thiên Chấn Tử kinh ngạc ồ lên một tiếng, tự biết mình lỡ lời, vội hỏi:

- Ngươi là ai? Là sự đệ của ta mà! Chúng ta phải làm sao đây?

Lâm Nhất xoay người, thản nhiên nói:

- Nếu ngừng đi thì chỉ sợ sẽ càng dẫn tới nhiều địch thủ hơn! Quay đầu lại cũng không tránh được phiền phức. Cho nên, chúng ta chỉ có một đường đi về phía trước, cũng lựa chọn tiến vào Cửu sơn chi địa.

- Cứ theo lời sư đệ, chúng ta đi mau thôi.

Vung tay, Thiên Chấn Tử nói. Thầy trò Tử Ngọc cũng không dị nghị, đều gật đầu đồng ý.

Lâm Nhất lại quan sát xa xa, có chút lo lắng nói nói:

- Tới gần Cửu sơn chi địa, đừng quên tránh tứ sơn Chấn Kỳ, Thái Mạnh, Thiên Môn và Đế Quan! Đây chính là trọng địa, bĩ địa, vi địa, tử địa, rất khó đi qua. Nếu có bất trắc, thà rằng...

- Hiểu rồi! Đi thôi.

Không đợi Lâm Nhất nói hết lời, Thiên Chấn Tử vung tay hô to, dẫn đầu bay đi.

Người này đúng là đánh chết không chừa! Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải gật đầu ra hiệu cho thầy trò Tử Ngọc, bốn người lần lượt lên đường.

...

Lộ trình xa trăm dặm nháy mắt là tới.

Một tòa đại sơn bao la, giống như vách tường cản đường đi của năm người. Mà ở giữa lại vỡ ra một lỗ thủng dài hơn trượng, mây mù bao phủ, sâu thẳm khó lường.

Ngoài hơn mười dặm ở sơn khẩu này, Thiên Chấn Tử ngừng lại, cũng lấy ra tiên cảnh dư đồ. Sau đó hắn quay đầu lại cười ha ha nói với Lâm Nhất:

- Sư đệ! Ngươi đừng lúc nào cũng cau mày thế! Ca ca ta sẽ cẩn thận mà! Đây là Đại Kê sơn, có đi được không?

Lâm Nhất vẫn nhìn phía trước, không thấy điều gì dị thường. Nơi này cách hơn trượng tuy không xa, nhưng Huyễn Đồng lại không thể nhìn tới. Hắn lại nhìn xung quanh, nói:

- Có thể đang thì đi nhanh! Không thể đi thì chạy tới sơn khẩu kế tiếp.

Đại sơn này rộng chừng ngàn dặm, hai bên tiếp giáp hồ lớn. Nếu muốn tiến về phía trước, chỉ có xuyên qua chín sơn khẩu cách nhau trăm dặm đó. Ngoài ra thì không có lựa chọn nào khác. Mà nhóm người ở xa xa đang càng lúc càng, không thể trì hoãn.

Không thể Thiên Chấn Tử giành trước, Lâm Nhất lao thẳng về phía trước. Mà tới gần sơn khẩu chừng trăm trượng, người hắn khựng lại, cao giọng quát:

- Dừng lại!

Vào nháy mắt Lâm Nhất dừng lại, Thiên Chấn Tử đã xẹt qua người hắn. Mắt thấy sắp chui vào sơn khẩu, lại bị tiếng quát thình lình này làm cho giật mình, hắn quay đầu bay nhanh trở lại, vội hỏi:

- Có biến à?

Thầy trò Tử Ngọc cũng ngừng thế đi, có chút không hiểu ra làm sao.

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, xích mang dài mấy trượng rời mắt mà ra. Đạo sơn khẩu hẹp dài đó, giống như như thiên địa chi môn nứt ra một khe hở, rất là kỳ dị! Trong đó mây mù bao phủ, thần bí khó lường, khiến người nhất thời không phân rõ sâu cạn.

Khi ánh mắt rơi vào trong mây mù ở phía trước, khóe miệng Lâm Nhất lạnh lùng nhếch lên nói:

- Chuyển sang sơn khẩu kế tiếp!

- Vì sao?

Thiên Chấn Tử khó hiểu hỏi. Lâm Nhất thân hình khẽ động liền đã ở ngoài mấy trăm trượng, cũng không quay đầu lại nói:

- Sơn khẩu bị người bày ra trận pháp cực kỳ bí ẩn, rõ ràng là đang chờ chúng ta chui đầu vô lưới.

Thiên Chấn Tử ngẩn ra, lập tức mắng: Đáng giận!

Mà khi cùng thầy trò Tử Ngọc tới sơn khẩu kế tiếp, lại tức giận chửi ầm lên. Nguyên nhân không ngoài gì khác, trong sơn khẩu lại bị người bày ra trận pháp.

Có điều, sơn khẩu thứ ba thứ tư lại là lại Đế Quan sơn và Chấn Kỳ sơn, năm người đành phải vượt cửa mà qua, tới thẳng sơn khẩu thứ năm.

Nơi này đi thông tới Vương Dã sơn, Lâm Nhất ngừng lại. Dưới Huyễn Đồng, không thấy trận pháp. Hắn trong lòng hoài nghi, lại vẫn báo cho mấy người phía sau những gì chứng kiến được.

Bỏ qua sơn khẩu không dễ đi qua, lại bày ra trận pháp trong hai sơn khẩu khác, dụng ý không nói cũng hiểu, chính là muốn ép mình tiến vào hiểm địa. Không có gì phải nghi ngờ, đây nhất định là đám người Cổ Tác gây ra. Trận pháp đó ẩn trong mây mù, cực kỳ bí ẩn, cho dù thần thức cũng khó phát hiện. Nếu không phải Huyễn Đồng của mình thần dị, chỉ sợ lúc này đã rơi vào cạm bẫy rồi.

Chỉ có điều, Vương Dã sơn này không phải là tuyệt cảnh, sao không có trận pháp ngăn cản?

Là đám người Cổ Tác có sơ xuất hay là cố ý?

- Ái chà! Chỉ có một chốc thôi mà đám người kia đã tới gần rồi, sợ là không phải chỉ vài ba người, hiển nhiên là đang hướng vào chúng ta mà đến.

Thiên Chấn Tử kinh hô.

Thầy trò Tử Ngọc cũng có phát hiện, ai nấy đều hoang mang. Mà Thiên Chấn Tử vẫn không chịu yên tĩnh, lại hổn hển mắng:

- Thật con mẹ nó xui quá! Phương hướng Ế hồ lại có hơn mười người tới...Hả?

Ồ lên kinh ngạc, Thiên Chấn Tử không nghĩ nhiều, gấp giọng nói với Lâm Nhấ tđang kinh nghi bất định:

- Việc này không nên chậm trễ! Nơi này đã không có trận pháp ngăn cản, ngươi và ta mau mau.

Hắn vung tay liền muốn động thân, lại đột nhiên trợn trừng mắt, thất thanh mắng:

- Thật là con mẹ nó muốn lấy mạng già của ta mà...

Trong sơn khẩu bị mây mù bao phủ, đột nhiên mọc ra mấy bóng người...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.