Vô Tiên

Chương 1404: Vô đề(1)




(1)

Đột nhiên mọc ra một vị cao nhân Hóa Thần, tình hình trong sơn cốc có chút rối ren. Mà chỉ trong giây lát, tất cả lại trở nên im lặng.

Đối mặt với sự bái kiến của một đám tu sĩ vãn bối cùng với các loại lý do có riêng mình, Bách Lý Xuyên không nói gì, chỉ hơi lộ ra vẻ mất kiên nhẫn rồi xoay tay, sau đó xoay người bay xuống triền núi phía dưới. Đối với lão mà nói, ngàn đầu vạn tự giữa tiên môn thật sự khó có thể làm rõ, trận pháp biến ảo đó khiến người ta có hứng thú hơn.

Cổ Tác, Hỏa Thanh Tử và Canh Ngọ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó mãn nguyện quay về. Mà Thiên Chấn Tử thì một mình ngây ngốc giữa không trung, vẻ mặt buồn bực.

Cao nhân tới, không tránh được phải đến bái kiến một phen. Nếu vị tiền bối này hiểu rõ lý lẽ, mình có thể mượn cơ hội này nói ra tất cả những gì từng phát sinh ở đây. Như vậy nói không chừng sư đệ có thể được cứu thoát. Mà Thiên Chấn Tử vừa có tâm tư này liền bị đám người Cổ Tác giành nói trước. Hắn sao chịu từ bỏ, bước lên biện giải. Ai ngờ người ta căn bản không quan tâm, dứt khoát xoay người rời đi.

Tính nết của cao nhân tiền bối có đúng là khó lường! Ngươi có thể nghe người ta nói chuyện, vì sao không cho ta mở miệng? Đây là rõ ràng là vì không tham dự phân tranh tiên môn nên không đếm xỉa tới chăng! Để mặc cho đám Cổ Tác thực hiện âm mưu, mà sư đệ của ta thì thế nào? Hắn bị nhốt trong cấm pháp, sinh tử không rõ, chậm thêm lúc nào thì hung hiểm thêm lúc đó.

Thiên Chấn Tử vò đầu bứt tai một lúc, sau đó bất đắc dĩ hừ một tiếng, bay tới triền núi.

...

- Chức Nương là bế quan ở đây à?

Ở ngoài Trận pháp ba trượng, Bách Lý Xuyên khoanh tay đứng đó. Hắn coi như không thấy thầy trò Tử Ngọc tới bái kiến, lẩm bẩm nói.

Minh Tâm tiến tới cẩn thận đáp:

- Lâm Nhất đó có nói như vậy, cũng có lệnh bài làm chứng! Mà đệ tử thì chưa nhìn thấy bóng dáng của sư muội.

- Biết tung tích của Chức Nương, các ngươi không vứt bỏ mà hành sự cẩn thận, vi sư cảm thấy rất an ủi!

Bách Lý Xuyên quan sát trận pháp trước mắt, khẽ gật đầu nói. Lão trước khi đi có dặn, muốn môn hạ đệ tử thận trọng từ lời nói đến việc làm. Tiên đạo nhiều thứ cấm, bớt gây chuyện thì tốt hơn!

Minh Tâm cúi người nói:

- Thày dạy không dám quên.

- Chức Nương ít lịch lãm, khiến người ta không yên lòng nhất. Mà một nữ tử như nàng ta bế quan, có thể thấy được trên đường đã sinh ra biến cố. Các ngươi tránh ra, trận pháp này...

Bách Lý Xuyên phất tay ra hiệu cho mọi người tránh ra, muốn thử cường hành phá vỡ Tứ Tượng Kỳ trận.

Đúng lúc này, Thiên Chấn Tử vội vàng chạy tới, nói:

- Tiền bối! Xin từ từ hẵng động thủ, cho vãn bối nói một lời!

Tuy Bách Lý Xuyên thần thái tĩnh mịch, nói năng bình thản, nhưng lại có khí thế lỗi lạc bất quần, khiến người ta phải ngước nhìn. Mà lúc lão đang định động thủ phá giải trận pháp lại có tiểu bối xuất thủ ngăn cản, thế không khỏi quá vô lễ!

Khẽ cau mày, Bách Lý Xuyên chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không giận mà tự uy. Chỉ nháy mắt, giống như có một cỗ khí thế vô hình bao phủ, thân hình của mọi người xung quanh đều run rẩy.

Khi Mọi người đang bất an, Thiên Chấn Tử chỉ cảm thấy khí tức nghẹn lại, không nhịn được lui về phía sau hai bước, lúc này mới đứng vững cách đối phương mấy trượng. Khí thế đó đã biến mất vô hình, thân thể cũng không có vấn đề gì, hắn cắn chặt răng, khom người thi lễ nói:

- Sư đệ Lâm Nhất ta cứu Chức Nương đạo hữu, cũng ở đây bày ra trận pháp để nàng ta dùng bế quan dưỡng thương. Trước mắt sư đệ hắn bị khốn trong tay địch, nguy tại sớm tối, xin tiền bối xuất thủ cứu giúp!

Bách Lý Xuyên thản nhiên nhìn Thiên Chấn Tử, sau đó mặt hướng về phía trận pháp, từ chối cho ý kiến nói:

- Ngươi đây là đang muốn dùng ơn cầu báo đáp.

Thiên Chấn Tử ngẩn ra, vội hỏi:

- Vãn bối không dám! Nhưng...

- Nếu Lâm Nhất thật sự đã cứu tính mạng của đệ tử ta, lão phu tự nhiên sẽ có ban thưởng! Nhưng vì thế mà khiến tiên môn Dương Châu rung chuyển, thì vạn lần không thể...

Bách Lý Xuyên khẽ lắc đầu, lại nói:

- Thị phi của tiên môn đều là vì tục nhân tự quấy nhiễu! Tranh dài luận ngắn này, cho dù thắng thì thắng được bao lớn? tránh ra đi, lão phu muốn phá trận.

- Tiền bối không thể!

Thiên Chấn Tử vội vàng xua tay khuyên can. Thấy đối phương thần sắc không vui, hắn lại cúi đầu xuống mang theo bộ dạng đáng thương cầu xin:

- Xin tiền bối viện thủ! Chỉ cần cứu được sư đệ ta, trận pháp này sẽ tự giải.

Cách đó không xa, thầy trò Tử Ngọc tự biết thân phận thấp kém, tránh ở một bên không tiện lên tiếng. Mà bản thân nàng ta thấy Thiên Chấn Tử như vậy, cũng cảm thấy không đành lòng. Hơi do dự một thoáng, nàng ta tới gần vái Bách Lý Xuyên rồi nói:

- Chức Nương muội tử được Lâm Nhất cứu là sự thực? Đang bế quan chữa thương trong đây, vãn bối cũng tận mắt nhìn thấy! Xin tiền bối minh giám!

Thiên Chấn Tử ngẩng đầu, hơi động dung. Vào lúc Khẩn yếu quan đầu, vẫn là Tử Ngọc hiểu tâm tư của ta!

Bách Lý Xuyên thì không thèm nhìn hai người, tay vuốt râu, im lặng không nói. Mà Minh Tâm lại rất đúng lúc bước lên một bước, chắp tay nói:

- Ở trước mặt Gia sư, chớ có vô lễ! Xin hai vị đạo hữu tránh ra, để tránh tổn thương hòa khí!

Hắn mặc dù vẫn giữ lễ số, nhưng trong giọng nói đã có thêm mấy phần lãnh ý, so sánh với tình huống liên thủ ngăn địch lúc trước, có thể nói là như hai người khác nhau. Ngoài ra, giống như là đang phải đối đầu với kẻ địch, các đệ tử Bách An môn cũng trở nên đề phòng. Thấy thế, Tử Ngọc kinh ngạc, không khỏi thở dài buồn bã. Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, chẳng qua cũng chỉ như thế này thôi! Nàng ta lắc đầu với người bên cạnh, chậm rãi lui về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.