Vô Tiên

Chương 1379: Đại nhân tha mạng (2)




Nếu ta đánh được người ta thì còn phải gọi người ra làm gì? Lúc Lâm Nhất đang kinh ngạc, chợt thấy kim long dài hơn mười trượng đó đột nhiên xoay người, không ngờ ầm một tiếng, hóa thành từng luồn kim quang rải xuống, trong nháy mắt đã bao phủ lấy hắn. Mà Kim Long kiếm dài ba thước vẫn bồng bềnh giữa không trung, từ xa chỉ vào cái miệng của dị thú, sát ý dạt dào!

Từ ngạc nhiên, bộ dạng của Lâm Nhất đột nhiên biến đổi. Trên người hắn bỗng nhiên có thêm một bộ trường bào màu vàng, cho dù tóc cũng biến thành vàng óng ánh. Trang phục này giống hệt như Long Anh trong khí hải, vẻ mặt cuồng hoành và kiêu ngạo gần giống như lão long. Cùng lúc đó, tâm cảnh nghịch chuyển, tu vi trong cơ thể cũng điên cuồng đề thăng, trực tiếp vượt qua Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, cho đến. . .

...

Có lực đạo hùng hồn và khổng lồ, mỗi một tấc da thịt và xương cốt trên trên người, đều có hùng tâm tráng chí chinh phục thiên hạ ùa ra. Lâm Nhất chỉ cảm thấy mình đã cường đại tới mức không gì không thể, có thể thể phiên vân phúc vũ, nắm giữ vạn vật, có thể hủy thiên diệt địa! Mà lúc này, hắn chỉ muốn nghiền nát tất cả trước mắt!

Lâm Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực, uy thế bễ nghễ tứ phương hồn nhiên thiên thành. Hắn bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi bước về phía cái miệng của dị thú đang phẫn nộ há ra đó, cũng thuận tay tóm lấy Kim Long kiếm, sát khí theo đó ùa ra.

Cuối sơn động, sương mù mờ đi, nước đầm sâu không thấy đáy nổi lên từng trận gợn sóng, khí thế từng tàn sát bừa bãi nhất thời khiến ai cũng phải khiếp sẽ cũng tắt tiếng biệt tích.

Giống như dưới sự thiên uy đáng sợ, vạn vật thương sinh không dám ngỗ nghịch! Miệng dị thú khép mở, run run, cũng giống như đang do dự. Nhưng Lâm Nhất vừa tới gần, giống như long uy giáng xuống, khiến nó thấp thỏm lo âu!

Lâm Nhất đến tới phía trên nước đầm, chậm rãi giơ Kim Long kiếm trong tay lên, khí cơ xung quanh theo đó mà đình trệ. Lúc này, sinh diệt đều ở dưới một kiếm của hắn.

Có lẽ là phát hiện kiếp nạn hàng lâm, dị thú đó không do dự nữa. Sương mù đã mờ đi lại mờ mịt trở lại, ở trên mặt nước dần dần ngưng tụ thành hình người hư ảo, tiếp theo liền có một giọng nói cổ quái vang lên:

- Không biết đại nhân giá lâm, xin thứ lỗi.

Đại nhân? Tuy trong lòng rất hoài nghi, nhưng khí thế cuồng ngạo và sát khí dâng lên vẫn khiến Lâm Nhất mất đi tính nhẫn nại. Hắn giống như bị người ta sai khiến, bất giác chém Kim Long kiếm trong tay xuống.

- Đại nhân tha mạng.

Tiếng sợ hãi cầu xin tha thứ vang lên, một đạo kiếm quang vô tình nuốt sống tất cả.

Ầm một tiếng, núi đá vỡ nát, nước đầm tung tóe, cả tòa sơn động rung chuyển kịch liệt, giống như trời sập đất nứt.

Mà lúc này Lâm Nhất lại như không cảm thấy uy thế của một kiếm đó, cũng không có hứng thú quan sát tình hình xung quanh, vẫn lặng lặng đứng đó, vẻ mặt đạm mạc mà ngạo nghễ. Nhưng trong lòng lại đắm chìm trong thể ngộ huyền diệu vừa rồi.

Cho đến một thoáng sau, tất cả trở nên im lặng. Có lẽ là do cấm chế, sơn động không sập xuống. Hai bên cái miệng dị thụ bị bổ chém ra một vết kiếm sâu hoắm, trở thành một huy3t động chân chính, hàn ý lạnh ướt đã giảm bớt.

Sương mù trên hồ cũng tan đi hết, bóng người từ hư ảo tạo thành cũng không còn. Nước hồ dâng lên bao phủ cả huy3t động, cũng khiến cho sơn động dài hơn trăm trượng này trở thành một hồ nước.

Bất tri bất giác, áo vàng và tóc vàng biến mất, Lâm Nhất biến lại bộ dạng trước kia. Hắn giật mình tỉnh lại, lại giống như có chút mất mát, đột nhiên ngẩng đầu.

Một luồng ánh sáng vàng bay ra khỏi Kim Long kiếm, cắm thẳng vào huy3t động bị hồ nước bao phủ.

Lâm Nhất trong lòng khẽ động, vận chuyển 'Huyễn Đồng' nhìn theo.

Ánh sáng vàng chui vào sâu trong đáy nước, trong giây lát mang về một huyết cầu to cỡ nắm đấm.

Không đợi Lâm Nhất kinh ngạc, huyết cầu bùm một cái vỡ vụn, tinh huyết rải xuống, chưa đến mặt nước liền hóa thành sương mù màu đỏ rồi tiêu tán. Mà trong đó có tiên nguyên chi khí nồng đậm, bị ánh sáng vàng hấp thu hết.

Thấy thế, Lâm Nhất như ngộ ra gì đó, hắn xoay người nhìn lại, nữ tử đó vẫn hôn mê chưa tỉnh, lại nổi trên mặt nước một cách kỳ dị, tạm thời không có nguy hiểm.

- Lâtiểu tử, huyết đan thế này tìm càng nhiều càng tốt, ha ha...

Tiếng cười vang lên, Lâm Nhất quay người lại, trước mặt xuất hiện một vị lão giả áo vàng tóc vàng. Hắn không nhịn được trợn tròn cả mắt, thất thanh nói:

- Lão long.

Lập tức khôi phục thái độ bình thường, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Lão giả áo vàng này là lão long biến thành, giống hệt như người thấy trong khí hải, nhưng lại có thêm mấy phần thần khí hiện ra như thật.

- Huyết đan đó cũng có chút tác dụng! Chỉ cần tìm thêm tám mười cái, tẩm bổ một phen, hồn thể của ta sẽ càng ngưng thực hơn.

Lão long áo vàng tóc vàng, râu vàng, hai mắt hàm uy, tướng mạo trang nghiêm, thần thái bất phàm. Có điều, khí thế kiêu ngạo và bá đạo của hắn vẫn trước sau như một, còn có thêm mấy phần đắc ý.

Nhìn lão long biến ảo mà ra, Lâm Nhất trong bất ngờ có thêm mấy phần may mắn. Chỉ có điều, còn phải tìm tám mười viên nữa? Thế chẳng phải là muốn lấy mạng ta à! Mà huyết đan đó chắc là đến từ dị thú, không ngờ bên trong ẩn chứa nguyên khí. Nguyên khí, tiên nguyên chi khí, đến từ Tiên Vực.

Lâm Nhất cười cười, bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

- Lão long! Dị thú đó đến từ phương nào, sao lại gọi ta là đại nhân? Nhưng lại tưởng ta là ngươi? Mà ngươi thì vì sao phải nóng lòng giết hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.