Vô Tiên

Chương 1326: Dã tính khó thuần phục. (1)




Hết lần này tới lần khác, Lâm Nhất thi triển “Phá không độn”, nơi muốn đến sẽ không bị sai, nhưng đi đứng không được thuận tiện như thường. Thời điểm hắn mang theo Hồ lão đại quay về Thanh Thạch Hạp, không ngoài dự liệu tạo nên một hố lớn trên mặt đất.

Lần này suýt chút khiến Hồ lão đại ngã thành mảnh nhỏ, hắn cũng không có mình đồng da sắt như Lâm Nhất, sao có thể chịu được cú ngã như vậy. Nếu như không có linh khí hộ thể gắng gượng, chỉ sợ mạng nhỏ đã mất! Chịu phải sự dằn vặt như vậy, thật sống không bằng chết!

Lúc trước Hồ lão đại có ý sợ hãi chưa chắc là sự thật, nhưng lúc này sự kính nể của hắn đối với Lâm Nhất đã mất nửa phần giả tạo.

Lâm Nhất đưa tay khẽ kéo Hồ lão đại ra khỏi hố đá.

- Ai u… đau quá… Tiền bối xin nhẹ tay chút!

Hồ lão địa hét thảm một tiếng, thân thể cường tráng rúc thành một khối, cực kỳ chật vật.

Lâm Nhất mang theo Hồ lão đại đạp không đi về phía trước, miệng đối phương vẫn lầm bầm không ngừng nghỉ:

- Vãn bối thành tâm quy thuận, vẫn chưa biết sơn môn của chúng ta ở đâu? Hay là lão nhân gia ngài nhận ta làm đệ tử cuối cùng…

Một mảnh kim quang bao phủ trên khe núi chỗ ở của Nguyễn gia ở Thanh Thạch Hạp, sát khí lành lạnh. Ba người Nguyễn gia vẫn đứng trên không trung xem chừng kiếm trận phía dưới, lại không biết làm gì. Ai nghĩ trong nháy mắt Lâm Nhất lại bắt được Hồ lão đại chạy trốn.

Lâm Nhất gật đầu ra hiệu với ba người Nguyễn gia, thuận tay ném Hồ lão đại nói không nghỉ vào trong kiếm trận.

- Đa tạ tiền bối cứu giúp Nguyễn gia ta trong cảnh nước sôi lửa bỏng…

Chưa tới gần, gia chủ Nguyễn gia đã khom người lạy, sau đó trên mặt Nguyễn Thanh Ngọc cũng lộ vẻ mui mừng, không quên lên tiếng chào đón:

- Mời Lâm tiền bối vào trang uống trà…

Lâm Nhất đang đánh giá tình hình trong kiếm trận, âm thầm suy nghĩ. Nghe tiếng hắn liền xoay người, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chỉ là vừa lúc gặp mà thôi! Ta còn có chuyện, mọi người cứ tự nhiên…

Nói xong thân hình nhanh chóng rơi xuống, tìm một khối đá lớn ngồi xếp bằng, đưa tay lấy ra một ngọc giản, ngẫm nghĩ không nói.

Thấy thế ba người Nguyễn gia không dám quấy rầy, Nguyễn Quảng cùng Nguyễn An quay về trang viên, Nguyễn Thanh Ngọc lại lẳng lặng ở bên cạnh bảo vệ.

Trong tay Lâm Nhất là một ngọc giản công pháp, chính là chúc tạo quỷ tu. Năm đó hắn giết chết người này trong huyệt động dưới đất Hải Hoang đảo, sau khi đối phương giả chết, hồn thể lại trở thành nô bộc Hoa Trần Tử.

Nhớ lại Hoa Trần Tử từng nhắc qua, thuật thao túng hồn thể là phương pháp ấn ký thần thức, là một trong rất nhiều pháp môn của Quỷ Tu. Mà lúc này Lâm Nhất nhớ tới ngọc giản này là có dụng ý. Không để ý tới Nguyễn Thanh Ngọc chờ đợi ở một bên, cầm bản công pháp quỷ tu này trầm tư suy nghĩ.

Hai canh giờ sau, Lâm Nhất xem như hiểu rõ phương pháp ấn ký thần thức trong quỷ tu, lại tính toán thêm một chút liền thu hồi ngọc giản, lúc này mới cười nhạt với Nguyễn Thanh Ngọc.

- Tiền bối! Nếu năm đó ngài không xuất thủ cứu giúp, Thanh Ngọc sớm đã không còn trên nhân thế…

Vất vả mới có cơ hội nói chuyện, Nguyễn Thanh Ngọc vội vàng tiến nhanh tới mấy bước vui vẻ nói:

- Từ biệt trăm năm, tiền bối đã là cao thủ Nguyên Anh, Nguyễn Thanh Ngọc thật sự rất vui…

Cả người mặc đồ trắng giản lược nhưng không mất phần thanh tú, trong khuôn mặt vui vẻ lại lộ ra chút thân mật nhàn nhạt.

Lâm Nhất nghĩ tới tình hình năm đó gặp ở Lam Thành, mỉm cười nói:

- Ngươi cũng trở thành Kim Đan, thật đáng mừng…

Hai má thanh tú của Nguyễn Thanh Ngọc ửng đỏ:

- Tiền bối khen trật rồi.

Thấy thái độ đối phương hiền hòa, không có dáng vẻ của cao nhân, nàng âm thầm cắn răng, có chút chần chừ hỏi:

- Tiền bối sao lại gặp phải tên Tán tu này? Muốn xử lý như thế nào…

Điều Nguyễn gia lo lắng vẫn là sợ tên cướp Hồ lão đại quay lại tìm phiền phức. Lâm Nhất đáp:

- Ta chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi! Còn xử lý người này như thế nào…

Nói xong hắn dừng lại mỉm cười hỏi:

- Ngươi cho rằng phải làm như thế nào?

Nguyễn Thanh Ngọc ngẩn ra, lập tức nghiêm nghị nói:

- Tiền bối từng nhắc muốn thu phục tên Tán tu này, vãn bối cho rằng là việc tốt! Nhưng để loại đầu đảng tội ác này ở bên ngoài sẽ không tốt, ngược lại còn gây họa tới tiên môn của tiền bối…

- Ha ha! Ngươi nói khá có đạo lý!

Lâm Nhất gật đầu khe ngợi, sau khi đánh giá xung quanh Thanh Thạch Hạp lại nhìn Nguyễn Thanh Ngọc, sau đó cười nói:

- Ác nhân tự có ác nhân trị!

Lại khẽ vẫy tay, kim mang chớp động, kiếm trận đột nhiên biến mất, mấy trăm trượng sườn núi lớn nhỏ hiện ra, đều trở thành một mảnh hỗn độn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.