Vô Tiên

Chương 1313: Đi sâu nghiên cứu (2)




Nghìn năm trước, Xuất Vân Tử đã là tu sĩ Hóa Thần của Thần Châu Môn. Trong một lần vào hành trình Hậu Thổ tiên cảnh, gã cùng với Văn Đạo Tử của Đạo Tề môn liên thủ tầm bảo, được biết tới sự tồn tại của Huyền Thiên tiên cảnh. Nhiều lần xoay vòng tìm hiểu, hai người mang theo môn hạ đệ tử, tìm được Đại Hạ.

Khi đó, trong Đại Hạ, tiên môn không có cao thủ, nên những người tới từ Cửu Châu này không khỏi làm kinh động Huyền Thiên Tử của Huyền Thiên môn. Vị Huyền Thiên tổ sư kia chỉ có tu vi Nguyên Anh, đối với các cao nhân tới từ dị vực đương nhiên là kính cẩn, không dám có một chút bất kính nào.

Sau đó, lúc tiến vào Huyền Thiên tiên cảnh, Xuất Vân Tử nhìn thấy Huyền Thiên Tử thức thời liền không để ý tới.

Trong tay Xuất Vân Tử có địa đồ của Huyền Thiên tiên cảnh, rất dễ dàng tìm được Huyền Thiên điện. Còn Văn Đạo tử lại có pháp môn mở ra được đại điện, đó là một thanh Kim Kiếm tới từ Hậu Thổ tiên cảnh.

Sau khi hai người liên thủ mở Huyền Thiên điện ra, lúc này mới phát giác đó là một nơi giấu bảo vật.

Tục ngữ có câu, thanh tửu hồng nhân diện, tài bạch động nhân tâm*!

*Rượu ngon làm người đỏ mặt, tiền tài làm động lòng người.

Nhìn thấy có bảo vật, Văn Đạo Tử sinh ra lòng xấu xa, ước định trước khi đoạt bảo: Tổng cộng Huyền Thiên điện chia thành chín tầng, hai nhà lần lượt thu hoạch bảo vật, cũng do Đạo Tề môn động thủ trước bài trừ một tầng cấm chế của đại điện.

Ước định này thật hay, Đạo Tề môn có thể chiếm được lợi ích lớn! Còn Xuất Vân Tử của Thần Châu Môn biết chịu thiệt nhưng vẫn nhịn sự căm hận xuống. So với Văn Đạo Tử, gã mới vào Hóa Thần được không lâu, tu vi hơi kém một bậc, không khỏi không đủ sức mạnh. Mà đối phương không chỉ dùng kim kiếm mở đại môn Huyền Thiên điện ra mà còn nắm chắc có cách tìm kiếm tiên vực, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến người ta không thể không nghe theo.

Vì vậy, cứ như thế, Văn Đạo Tử lấy bảo vật của một tầng trong đại điện ra, Xuất Vân Tử liền đi theo phía sau lần lượt phá được cấm chế của ba tầng khác, lần lượt có được “Tầm Linh giới”, “Hỗn Thiên tráo”, còn có một miếng ngọc giản là “Ký Hồn thuật”.

Còn như Văn Đạo Tử thật sự có được bảo vật gì thì không thể nào biết được. Nhưng Xuất Vân Tử cho rằng đối phương đã tìm được thứ mình mong muốn. Tất cả phát sinh kế tiếp chẳng qua là vì người nọ muốn độc chiếm tất cả bảo vật mà thôi!

Khi Xuất Vân Tử gần bước lên tầng tám đại điện đột nhiên bị đánh lén! Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, đệ tử của Thần Châu Môn tử thương hầu như không còn, mà bản thân cũng chịu nhiều thua thiệt.

Bị bất đắc dĩ, Xuất Vân Tử chỉ đành rời khỏi Huyền Thiên điện, còn Văn Đạo Tử mang theo môn nhân đuổi theo không ngừng, hiển nhiên là muốn đuổi tận giết tuyệt loại trừ hậu họa! Tình hình lúc đó làm đám tu sĩ tiểu bối ở Đại Hạ sợ hãi, mỗi người đều tránh thật xa, sợ sẽ rước họa vào thân, cho dù Huyền Thiên Tử của Huyền Thiên môn cũng đã sớm chuồn mất.

Huyền Thiên tiên cảnh tự thành thiên địa, nếu muốn chạy trốn từ đó thật đúng là không dễ, càng chưa nói tới người phía sau hung ác độc địa lại vô tình như vậy! Mắt thấy khó thoát lưới trời, Xuất Vân Tử không thể làm gì khác là liều chết với đối thủ! Gã chém vài tên đệ tử vãn mối của Đạo Tề môn, sau đó bị thương nặng chống đỡ hết nổi.

Thấy thế, Văn Đạo Tử nhân cơ hội thống hạ sát thủ.

Trong lúc nguy cấp, Xuất Vân Tử không có chút suy nghĩ cầu may mắn nào. Gã nghĩ chắc chắn phải chết, trong chớp mắt bị phá hủy thân thể, rốt cục Văn Đao Tử bị thương nặng, cũng mượn nguyên thần thoát xác, tạm thời giữ lại được một chút hi vọng sống.

Văn Đạo Tử cho rằng Xuất Vân Tử đã chết, mình lại bị thương nặng không muốn người khác lợi dụng cơ hội nên liền vội vã rời đi. Còn tầng bảy của Huyền Thiên điện sau khi bị lấy đi bảo vật liền phong ấn đóng lại, Đợi khi lần nữa được mở ra đã là chuyện nghìn năm sau rồi.

Tiên pháp có nói, nguyên thần bất diệt, thần hồn bất tử, thân thể có thể sinh. Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần giữ được nguyên thần liền có cơ hội một lần nữa tu luyện! Nói thì dễ thế nhưng nào đâu ra có chuyện dễ dàng như vậy! Còn trước đó Xuất Vân Tử chỉ có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, muốn trùng tu cơ thể, khó càng thêm khó.

Lúc Huyền Thiên tiên cảnh đóng cửa, Xuất Vân Tử giả mượn nguyên thần trốn vào trong rừng sâu núi thẳm của Đại Hạ, cho tới trăm năm sau, lúc này mới vô cùng gian khổ tu thành nhục thân, lại mất hết tu vi, trở thành một phàm phu tục tử. Rơi vào đường cùng, gã đành tiếp tục khổ tu, nhưng vẫn luôn tiến triển chậm chạp. Cũng may nguyên thần đã thành, thọ nguyên của Hóa Thần tu sĩ vẫn còn khiến cho gã có thể trường thọ với sơn lâm, hoang đảo, thế giới phàm tục, chịu đựng từng ngày.

Cho đến bảy tám trăm năm trôi qua, cuối cùng Xuất Vân Tử mới có tu vi Luyện Khí tầng bốn, tầng năm. Như vậy tới nay, những hành động của gã vẫn như thường, nhưng vẫn không có cách nào trở về Cửu Châu. Kết quả là dứt khoát tránh tới hải ngoại, thứ nhất là sợ Văn Đạo Tử đuổi tận giết tuyệt, một nguyên nhân khác chính là muốn nghĩ cách khôi phục tu vi trước đây.

Dùng hết các loại biện pháp, tu vi của Xuất Vân Tử vẫn không khởi sắc nhiều. Đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm sa sút tinh thần đau buồn đầy cõi lòng rồi. Xuất Vân Tử trời sinh tính tình không chịu gò bó với chuyện phàm phu tục tử, ngược lại cũng khá tiêu dao.

Chỉ có điều, làm sao Xuất Vân Tử quên được sự bất đắc dĩ phải lưu lạc nơi phàm trần được. Trải qua việc bền bỉ tìm tòi, trong một cổ phương dân gian, gã được biết một loại linh dược tới từ Huyền Thiên tiên cảnh có thể giải được khốn cảnh của bản thân, không khỏi cảm thấy đại hỉ! Nhưng giờ chỉ có tu vi Luyện Khí, muốn lần nữa tới Huyền Thiên tiên cảnh không thể không tính toán một phen vì an nguy của bản thân.

Lâm Nhất vượt biển đi về phía đông, chính là lúc Xuất Vân Tử bắt tay vào việc chuẩn bị trở về Đại Hạ. Trước sau không hề đồng thời xuất hiện, tám gậy tre cũng không đánh tới được nhau. Ai ngờ một người ném chuột sợ vỡ đồ chọc tới thị phi, lúc này mới có tất cả chuyện phía sau...

Trước sau hành trình Huyền Thiên tiên cảnh, Xuất Vân Tử lần nữa gặp Lâm Nhất. Vốn gã không muốn để ý tới tiểu tử kia, ai ngờ trời xui đất khiến, hai người vẫn nhiều lần chạm mặt.

Xuất Vân Tử, người đã từng là cao nhân Hóa Thần bị ép lấy tu vi Luyện Khí đối mặt với Lâm Nhất dị thường nhạy bén, rất bất đắc dĩ. Chỉ có điều, gã cũng không có ác cảm với thanh niên này, ngược lại còn sinh ra sự hiếu kỳ.

Một thanh niên tầm thường mà thôi, tuy có thiện tâm chính nghĩa nhưng trên con đường tiên đạo chưa chắc sẽ đi được lâu. Mà nếu giữa hai người từng có khúc mắc, cũng tính là một loại duyên phận. Xuất Vân Tử liền vô tình hoặc cố ý bị đối phương chiếm tiện nghi bao lần.

Trong Huyền Thiên tiên cảnh, Xuất Vân Tử nương vào thân phận tu sĩ của Hắc Sơn tông tàng hình biệt tích, bị Lâm Nhất phát hiện, cũng muốn xuất thủ cứu giúp.

Chỗ gọi là khi bản tâm sắp chết, trong hoạn nạn nhìn thấy chân tình!

Vì thế, Xuất Vân Tử có chút coi trọng người thanh niên này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.