Vô Tiên

Chương 1311: Thì ra là gã (2)




- Sư huynh à, ta đúng thật không thích cùng người trẻ tuổi nói chuyện như vậy, hay huynh đến đây đi.

Bên trong động phủ còn có một người sao? Lâm Nhất nhịn không được lùi lại một bước, có chút đề phòng. Hắn thấy Văn Huyền Tử vung tay áo, tảng đá bên cạnh đột nhiên chuyển động, tiếp sau là một bóng người đi tới.

Thấy thế, Lâm Nhất mở to hai mắt nhìn.

- Ha ha, Lâm huynh đệ, lâu rồi không gặp, có khỏe không?

Khi hiện thân, người đến đầu tiên là mỉm cười giảo hoạt một tiếng như ngày xưa, tiện đà chân bước lên, thân thể to mập đi tới. Tướng mạo bên ngoài biểu lộ ra khá uy nghiêm nhưng trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý. Có điều, trên dưới quanh người có vài phần khí thế xa lạ, khiến người ta không dám khinh thường.

Trong kinh ngạc, Lâm Nhất thất thanh hô lớn:

- Quả thật là ngươi?

Văn Huyền Tử đứng ra tránh một bên, nhường ghế, người đến không chút khách khí đặt mông ngồi xuống, cười nói:

- Xuất Vân Tử chính là ta, ta chính là Xuất Vân Tử, hắc hắc, tiểu tử ngươi không nghĩ tới à?

Lâm Nhất nhìn tên tu sĩ mập mạp từ trên xuống dưới, liên tục lắc đầu. Đây không phải là Xuất Vân Tử thì là ai? Nắm đó tên này ăn uống chơi gái đánh cuộc với người ta, một tên gian xảo Luyện Khí tán tu, lại thật sự xuất hiện ở Cửu Châu đệ nhất Tiên môn.

Hơn thế, Văn Huyền Tử đứng bên cạnh khom người chắp tay với Xuất Vân Tử, cười nói:

- Theo như lời sư huynh phó thác, người đã đến đây, hai người quen biết, lại là cố nhân gặp lại hãy nói chuyện đi, sư đệ không bồi.

Nói xong, thân ảnh lóe lên biến mất.

Nhìn thấy tình hình này, Lâm Nhất hít một hơi khí lạnh, sư huynh? Xuất Vân Tử là sư huynh của Hóa Thần tiền bố Văn Huyền Tử? Trong lúc hốt hoảng, hắn xác minh những suy đoán lúc trước, sương mù dày đặc quấn quanh trong lòng nhiều năm giờ khắc này được tan đi. Có điều, càng nhiều nghi ngờ lại dần dần mọc lên.

Trong động phủ, Xuất Vân Tử khoanh chân ngồi trên tháp, vẫn nở nụ cười. Còn Lâm Nhất thì đứng ngây tại chỗ, tâm niệm nhanh chóng quay ngược trở lại, không biết nên làm thế nào cho phải.

- Ngươi nói xem, có phải kiếp trước ta nợ ngươi không, hả? Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi trên hải đảo, đã chiếm tiện nghi của ta…

Xuất Vân Tử thấy thái độ quẫn bách của Lâm Nhất xem như không thấy, chỉ ấm ức nói:

- Ở Đại Hạ lại như thế, chỉ cần gặp ngươi ta liền xui xẻo. Hiện tại ngươi lại đuổi tới Cửu Châu, lần đầu tiên gặp đã hủy Ngao hồ của ta, quấy rầy đại hội luận đạo, ta thật sự sợ ngươi rồi.

Lâm Nhất á khẩu không trả lời được, ông ta thì cười hắc hắc vui vẻ, thịt cả người vì khoái ý mà run lên, lại lên tiếng giễu cợt:

- Mới vừa rồi người nào nói khoác không biết ngượng? Nói cái gì mà dù là ở chỗ này hay chỗ khác, vãn bối cũng chỉ vãn bối thôi… Thế nào đây? Đối mặt với sư đệ ta thì thẳng thắn nói, gặp vị cố nhân như ta lại không nói tiếng nào, có phải trong lòng cảm thấy hổ thẹn không biết nên làm thế nào không?

Trên mặt mang theo nụ cười hài hước, Xuất Vân Tử dần khôi phục trạng thái ngày xưa. Trong tình thế bất đắc dĩ, Lâm Nhất khổ sở chắp tay nói:

- Đa tạ tiền bối khoan dung độ lượng.

Xuất Vân Tử giả vờ kinh ngạc:

- Sao? Ngươi là người mị tục vậy sao, ta nhìn lầm người rồi.

Thấy Lâm Nhất thần sắc xấu hổ, ông ta lại cười, trên gương mặt tràn đầy thích ý:

- Ta gọi ngươi một tiếng Lâm huynh đệ, thế nào?

Là sư huynh Văn Huyền Tử, lúc này Xuất Vân Tử cũng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Ông ta cùng Lâm Nhất xưng huynh gọi đệ cũng đúng mực.

Có điều, nếu thật sự gọi vậy, Lâm Nhất gọi Văn Huyền Tử thế nào? Còn đồ tôn của Thần Châu môn gọi thế nào? Hắn chẳng nói được không mà nhếch khóe miệng cười, âm thầm lắc đầu.

Nhìn Lâm Nhất, nụ cười trên mặt Xuất Vân Tử vẫn như trước, càng thêm cảm khái nói:

- Sống chết trước mắt còn chưa rõ, ngươi nhìn thấy ngọc giản kia vẫn phải tới, một câu nói thật lòng, chỉ với hành động này của ngươi, đủ để ta gọi ngươi một tiếng Lâm huynh đệ.

Nghe vậy, Lâm Nhất giơ ngọc giản trong tay lên, khóe miệng lộ ra nụ cười. Vốn Xuất Vân Tử am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, giỏi về thăm dò sắc mặt, trong lời nói ông ta không khỏi không có dụng ý.

Trong ngọc giản này, là thác ấn Thổ Độn Thuật năm đó của Lâm Nhất, hắn đem thuật này đưa cho Xuất Vân Tử dùng để phòng thân, cũng là đổi lấy Ký Hồn Thuật của đối phương, cũng chính là Phân Thân Thuật hiện tại. Sau đó, hai người chia tay, từ đó đến giờ chưa gặp nhau lần nào.

Có điều Lâm Nhất vẫn không quên được Xuất Vân Tử, hắn từ người đối phương đạt được không ít thứ tốt, ví như Phong Độn Thuật đầu tiên.

Một năm kia, Lâm Nhất từ Đại Thương quay lại Đại Hạ, được biết bốn vị tu sĩ Nguyên Anh bị một cao thủ đánh chết một tổn thương ba, khiến hắn nhớ tới một người, chính là tên một thân bảo vật, còn có thể tiêu dao với Tiên môn, phàm tục Xuất Vân Tử. Nhưng sau đó hắn bác bỏ ý niệm này, một tên trầm mê tửu sắc, tu sĩ Luyện Khí thô bỉ, làm sao có thể là một cao nhân ẩn giấu chứ?

Cho đến hôm nay, Ninh Viễn xuất ra ngọc giản này, Lâm Nhất thật sự càng hoảng sợ. Năm đó vật đưa cho Xuất Vân Tử, sao đi tới Cửu Châu lại xuất hiện bên trong Thần Châu môn phái chứ? Hắn nhớ lại chuyện cũ Đại Hạ năm đó, còn nghe nói Đạo Tề môn cùng Thần Châu môn ân oán nghìn năm, trong mơ hồ suy đoán được hết thẩy.

Nhưng khi Ninh Viễn nói ngọc giản lấy từ Văn Huyền Tử, Lâm Nhất lại không hiểu.

Cao nhân rình rập phía sau kia rốt cuộc là người nào?

Không để ý đến họa thiên kiếp, dung túng cử chỉ lỗ mãng trong đấu pháp, lại trừ khử mầm tai họa vô hình, mọi việc như thế đều lộ ra thiện ý rõ ràng, không ai có thể quay đầu bỏ đi.

Vì vậy khi cầm ngọc giản trong tay, Lâm Nhất nghĩ tự mình đến vạch ra bí ẩn…

Một lát sau Lâm Nhất khôi phục thái độ bình thường, nói với Xuất Vân Tử:

- Nếu ta nhìn thấy ngọc giản lại thờ ơ, ngươi cũng không biết để nhận lại một cố nhân là ta rồi.

Xuất Vân Tử lộ nụ cười xảo trá:

- Tuy ngươi có chút xấu xí và khô khan, thường ngày làm bộ làm tịch nhưng thiện tâm không phải là giả. Nếu không, sao ta lại bị ngươi chiếm tiện nghi nhiều lần chứ?

Lời nói ông ta có chút bừa bãi, nhưng có phần sâu xa:

- Hai ba trăm năm trôi qua, bản tính ngươi không mất đi, ta liền nhận ngươi tên oan gia này.

Nói đến đây, Xuất Vân Tử khoát tay áo, lấy ra hai vò rượu, nhất thời lộ ra vẻ thèm chảy nước miếng, gọi:

- Lâm huynh đệ, ngươi đừng đứng ngu ở đó, một vò rượu lâu năm uống mừng trùng phùng, cộng với tình cảm hoạn nạn năm đó. Không phải, ta bị ngươi uất ức đủ rồi, sau này phải tính thật tốt mới được, ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.