Ba ngày sau Ngao sơn đại hội luận đạo, là thời khắc dùng nắm đấm thích đạo, dùng phi kiếm pháp bảo để nói ý, cũng có thể nói cuộc đấu pháp đã bắt đầu.
Trên Ngao hồ, khi thì sấm chớp rền vang, khi thì huả quang phát tác, vô cùng náo nhiệt. Các vị tu sĩ thể hiện thần thông, ngươi tới ta đi, chiến đấu thật dễ sợ.
Thiên Chấn Tử thủ trước cửa, xem náo nhiệt, trong lòng vô cùng bất an. Ông thầm nghĩ muốn kéo dài thêm mấy ngày, tốt nhất là càng lâu càng tốt. Nếu tên tiểu tử kia đến cuối cùng vẫn rụt đầu không ra, mà ông bất hạnh lại thua đến ba trận, thật sự vô duyên với Hậu Thổ Tiên Cảnh. Chưa nói đến thua thiệt, ngay cả Tử Ngọc cũng không được cái liếc mắt của người này.
Lần bốc thăm đấu pháp này, đúng theo tu vi cùng Tiên môn, từ lớn đến nhỏ, từ trên xuống dưới, đến theo thứ tự.
Sau mười ngày, đến Ngọc sơn đảo Tiên môn, lên trước là Tử Ngọc, cùng đấu một trận chính là nam tử Nguyên Anh trung kỳ. Tử Ngọc đã là Nguyên Anh trung kỳ viên mãn cảnh, so với đối phương cao hơn một tầng. Sau một phen đọ sức, tu sĩ Thần Châu môn sẽ quyết định bên nào thắng.
Trận đầu Hư Đỉnh môn thắng lợi, Thiên Chấn Tử vốn muốn nhân cơ hội lên phía trước chúc mừng. Nhưng nhìn thấy bộ dạng căng thẳng, nặng nề của Tử Ngọc, ông cũng nhụt chí.
Đêm hôm sau, Thiên Chấn Tử bị triệu hoán ra sân, đối phương là một nam tử trung niên, có tu vi Nguyên Anh trung kỳ đại thành, người mặc huyền bào, mày rậm, tướng mạo uy nghiêm, khí thế bất phàm.
...
Ngay tại lúc đó, bên trong góc Ngao hồ, một nam tử áo bào xanh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt âm trầm. Y lạnh lùng nhìn vào người trên không trung, nét mặt hiện rõ hận ý.
Cách nơi đó không xa, trong một động phủ khác, có một người chẳng quan tâm đến đấu pháp trên Ngao hồ, mà lặng lẽ quan sát nam tử áo bào xanh, là một cô gái áo hồng thanh lệ thoát tục.
...
Thiên Chấn Tử với vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ đành rời khỏi động phủ của mình, đạp không đi về giữa Ngao hồ.
Haiz, đúng là thời vận không tốt, tĩnh tu bảy năm mà ngay cả Nguyên Anh trung kỳ cũng không chút thành tựu. Còn tu vi của đối thủ lại cao hơn ông một đoạn, việc này không phải ông bị thua thiệt rồi sao?
Ngắm nhìn bốn phía, mấy trăm đạo thần thức tới trong khoảnh khắc, Thiên Chấn Tử hầm hừ một tiếng, ưỡn thẳng thân thể bay ra ngoài ba mươi trượng, đứng trước mặt đối phương chắp tay:
- Ngọc sơn Thiên Chấn Tử, kính xin vị đạo huynh chỉ giáo nhiều hơn.
Nam tử mặc áo đen âm lãnh, tinh quang trong con ngươi lóe lên, tùy ý chắp tay, nói:
- Ma Sát môn Công Dã Kiền!
Nhìn thấy đối phương kiêu căng như vậy, Thiên Chấn Tử nở nụ cười khó coi, lớn tiếng nói:
- Hóa ra là Công Dã huynh.
Vẻ mặt của Công Dã Kiền ngẩn ra, có chút nghi ngờ hỏi:
- Ngươi... Ngươi biết ta?
Bỗng nhiên Thiên Chấn Tử cười lớn:
- Ngươi không phải là Công Dã Kiền của Ma Sát môn sao?
Lời nói chưa dứt, huy động tay áo, bỗng nhiên xuất ra hai đạo lôi quang.
Lúc này Công Dã Kiền mới phát hiện bị lừa, hừ một tiếng nhưng không tránh né, đồng dạng giơ tay lên phóng ra hai đạo lôi quang nghênh đón, tiếp đó lại há mồm phun ra một viên châu xanh đen, đánh về phía đối thủ.
- Ầm ầm ầm.
Bốn đạo lôi quang chạm vào nhau, tiếng ầm vang đinh tai nhức óc. Mà Ngũ Hành Thiên Lôi của Thiên Chấn Tử uy thế mười phần, nổ ra ngăn cản lôi quang, lại bổ thẳng về phía đối thủ.
Ra tay liền chiếm thế thượng phong, ý chí chiến đấu của Thiên Chấn Tử rất lớn nhưng lập tức thần sắc ông ta biến đổi, vội vã phun ra một tia kiếm quang ngăn trước người, còn không quên tiện tay ném lôi quang hộ thể. Dù vậy, một đạo ám nhược hắc mang, mang theo sát khí ác liệt đánh tới, ầm một tiếng vang dội, ông ta bị đột kích đánh bay ra ngoài.
Thiên Chấn Tử thấy không ổn, mà hắc mang phá tan phi kiếm, cùng lôi quang ngăn cản đột nhiên tập kích đến. Trong lúc bất đắc dĩ, ông ta hô to, lão tử thua rồi. Một tiếng kêu gào vang lên, liền thấy bốn vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ Thần Châu môn trên đài sen ở bốn phía Ngao hồ đồng thời chỉ tay một cái, một tầng cấm chế cường đại sinh ra, nhất thời ngăn cản hắc mang đòi mạng kia, cũng đồng thời tách ra hai bên giao thủ. Sau đó lại có người lên tiếng, Ma Sát môn Công Dã Kiền thắng!
Lảo đảo ấn định thân hình, Thiên Chấn Tử còn chưa tỉnh hồn, nhìn Công Dã Kiền liếc mắt một cái, tỏ vẻ không cam lòng, đối phương cũng chẳng để ý, chỉ cười nhạt nghênh ngang mà đi.
Sau khi thu hồi pháp bảo, Thiên Chấn Tử có chút chật vật quay về động phủ, phát hiện bên trong đám người xem náo nhiệt có ánh mắt quen thuộc nhìn ông, ông cúi đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Bại thì bại, có gì mà ủ rủ như vậy.
Tiếng nói lọt vào tai không còn sự băng lãnh của lúc trước. Thiên Chấn Tử chỉ cảm thấy da mặt còn thêm khô nóng khó nhịn. Ông chui vào trong động phủ, nhất định trốn không muốn gặp ai.
Bên Ma Sát môn, Công Dã Kiền đến trước động phủ, thần tình kính cẩn, nhìn lão giả đang ngồi hành lễ:
- Tại hạ không phụ sự kỳ vọng của môn chủ, may mắn thắng một trận.
Lão giả có khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén, thần tình hung ác, nham hiểm. Người này chính là môn chủ Ma Sát môn, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ Ly Anh. Lão nhẹ nhàng gật đầu, mặt không chút thay đổi nói:
- Công Dã đường chủ vào Ma Sát môn chăm chỉ siêng năng, lão phu rất được an ủi, đi nghỉ ngơi một chút đi.
Công Dã Kiền cung kính nói cảm ơn, lúc này mới quay lại động phủ của mình. Xoay người ra ngoài, bên trong con ngươi có lãnh mang lóe lên rồi biến mất.
...
Lại ba ngày trôi qua, bóng đêm phủ xuống, náo nhiệt cả ngày, lúc này Ngao hồ trở nên yên tĩnh. Mọi người Tiên môn đều trong động phủ riêng mình tĩnh tu, mà Thiên Chấn Tử cố gắng trấn tĩnh chán nản trong lòng, lần nữa xuất hiện trước cửa động phủ của mình.
Đêm tối không có ánh sáng, Ngao hồ cùng ngọn núi bốn phía đều rơi vào màn đêm, hết thẩy trước mắt đều thâm sâu khó lường. Thiên Chấn Tử buồn bã ỉu xìu, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn bốn phía một phen, không nhịn được âm thầm oán trách. Hừ, cao nhân đúng là cao nhân, xúi giục đánh nhau còn nói là một loạt đạo lý, không phục không được.
Còn tên Công Dã Kiền Ma Sát môn kia, may là không làm lão tử bị thương, nếu không... Chuyện này sẽ không để yên.
Có điều hôm nay đã đến Nguyên Anh sơ kỳ bốc thăm, may mà chưa bốc tới tên tiểu tử kia, ngày mai thì sao?
Năm năm, nắm chắc bảy tám phần Kết Anh sao? Tiểu tử, bản lĩnh khoác lác của ngươi so với lão phu còn cao hơn. Ngày mai nên làm thế nào? Thật là buồn chết người mất.
Đêm, dần về khuya, Thiên Chấn Tử mặt vẫn còn rầu rĩ, chau mày than thở.
Không biết đó là lúc nào, bỗng nhiên có một tiếng nước nhẹ nhàng truyền đến, Thiên Chấn Tử ngạc nhiên vô cùng. Ngao hồ bốn bề là núi, bằng phẳng như gương, làm gì có gió dậy sóng? Ông ôm lấy đầu nhìn xuống, chỉ thấy cách ngoài mười dặm trên mặt hồ, tạo nên tầng tầng rung động.
Điều làm cho người ta kinh ngạc là rung động dần dần nổi lên cuồn cuộn, càng lúc tạo nên sóng cao hơn đầu, đều hướng về một chỗ vọt tới.