Lúc này trước cửa quán trà lại có hai người đi tới, một người trung niên mặc trường bào xanh, sắc mặt ôn hòa, khí tức nội liễm, nghi biểu bất phàm. Người còn lại là một cô gái trẻ tuổi, mày như trăng non, mắt như làn thu thủy, thần thái điềm tĩnh lãnh đạm. Có điều, nàng ta mặc quần áo xanh nhạt, ánh sáng rực rỡ, phiêu dật nhân gian có vài phần khác lạ.
Nhìn thấy cảnh này Lâm Nhất hơi ngạc nhiên. Bên trong tòa thành nhỏ hoang sơ thế này sao có hai tu sĩ? Không chỉ như vậy, đây là hai cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, nhất là cô gái trẻ tuổi, so với đồng bạn tu vi còn cao hơn một bậc.
Mà vào lúc này, hai người thẳng hướng quán trà đi vào.
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, bất đắc dĩ để Tử Kim hồ lô xuống, cầm chén trà lên che mặt. Tuy hắn có lòng tránh né nhưng lại biết lúc này đã trễ, chỉ đành yên lặng theo dõi diễn biến. Còn nữa, hai người tu sĩ kia chưa chắc đã xông tới tìm hắn.
- Tiểu điếm đã hết chỗ, hai vị khách khí có thể ngồi chen một chút…
Tiểu nhị nhìn thấy dáng vẻ cô gái đẹp như thiên tiên, cả kinh không dám ngẩng đầu, nói chưa hết câu mặt đã đỏ tới mang tai, tim đập thình thịch. Trong quán trà có nhiều vị khách đều ngẩng đầu quan sát, nguyên đám đều nhìn nàng ta với ánh mắt ao ước.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, hỏi cô gái kia một câu:
- Sư tỷ, nơi này ầm ĩ lại chen chúc, nếu tỷ không ngại ta sẽ tìm chỗ khác.
Cô gái kia tự nhiên cười nói:
- Sư phụ nói rồi, ta thiếu kiến thức về trần tục, không cần để ý nhiều.
Tiểu nhị vội nói:
- Hai vị khách quý mời qua bên này.
Ánh mắt cô gái nhìn lướt qua quán trà, nhẹ giọng nói:
- Không cần, không nghĩ đến nơi này cũng có người đồng đạo, hai người chúng ta đến đó.
Người đàn ông trung niên lắc đầu:
- Sư tỷ, đó chẳng qua là một đạo nhân trong người phàm tục.
Ánh mắt cô gái nhìn chăm chăm trên người Lâm Nhất, hiếu kỳ nói:
- Trâm cài tóc cùng hồ lô là vật phi phàm.
…
Bàn gỗ tứ phương chỗ Lâm Nhất có năm người vây quanh, ngoài hắn cùng hai cha con lại thêm một đôi nam nữ thần thái không bình thường.
Lão già kia vẫn còn đang lo lắng nên không để ý đến hai vị khách mới đến. Người thanh niên nhìn thấy dung nhan mỹ lệ của cô gái, sắc mặt trở nên xấu hổ, càng trở nên bất an. Lâm Nhất chỉ nhìn hai người mới tới gật đầu chào hỏi, lại cầm ly trà nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nhìn quan sát cảnh tượng trên đường phố.
Trong quán trà ồn ào, đôi mắt cô gái chớp động không ngừng quan sát xung quanh. Sau khi tiểu nhị mang nước trà đến, người đàn ông kia không chút động lòng, còn cô gái lại bưng ly trà bình thường kia uống, mi hơi nhíu lại.
- Vị này…
Buông bát trà ra, cô gái quay qua nhìn Lâm Nhất nói chuyện. Tuy nhiên, hắn chỉ lo nhìn chằm chằm phong cảnh trên đường cũng không quay đầu. Nàng chỉ cười hiền hòa, nhìn hai cha con hỏi:
- Ba người cùng đồng hành sao, vì sao hai người lại lo lắng như vậy, chẳng lẽ gặp phiền toái gì sao?
Người đàn ông trung niên như hiểu rõ tính cách của cô gái này nên không nói nhiều. Có điều hắn thường xuyên lưu ý đến đạo nhân trẻ tuổi đối diện, lại tự giễu khẽ gật đầu một cái. Một người trẻ tuổi thế này mặc dù có ẩn tàng cũng không có tu vi kinh người.
- Cũng giống như cô nương vậy, hai cha con ta cùng vị đạo trưởng này không quen…
Nhìn thấy diện mạo hiền hòa, lời nói nhẹ nhàng, lão giả cảm thấy có cảm tình nên nói:
- Điều mà lão lo lắng đều vì con trai của lão.
- Không ngại nói ta nghe một chút…
Giọng nói cô gái nhẹ nhàng uyển chuyển, vô cùng êm tai, khiến người đối diện không đành lòng cự tuyệt. Người thanh niên bối rối hiện rõ, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn. Lão giả thở dài, nói:
- Cô nương đã hỏi, lão cũng xin nói.
Cô gái mỉm cười gật đầu, lão già uống một hớp trà nói tiếp:
- Con ta biết được cây trầm hương có giá trị khá cao, nên chuẩn bị một ít chi phí vào biển tìm kiếm. Tích lũy trong năm năm, thu hoạch tương đối nhiều, mang đến thành phố bán. Cũng vì nó có giá khá cao nên không bán được, điều này khiến chúng tôi mệt mỏi buồn chán. Thấy người ta bán than củi dễ bán, nó liền đốt trầm hương làm than củi bán đi, số tiền thu lại quá nhỏ, lỗ vốn lớn, lúc này chủ nợ đến cửa đòi nợ, bất đắc dĩ đành phải rời nhà trốn đi…
Nghe lão già phân trần, cô gái cũng không nói gì nhưng người đàn ông trung niên kia lại cười:
- Ha ha, tục ngữ có câu hai lượng trầm hương một lượng vàng, nhưng ngươi lạ đốt thành than củi bán vãi, đúng là họa phúc tự tạo, cái gọi là có tiền không có mệnh dùng là thế.
Cô gái cũng cười khẽ, nói với người thanh niên kia:
- Đúng vậy, vật đắt khó bán, chỉ cần kiên trì đợi người mua là được, sẽ trở nên giàu có. Mà ngươi chỉ thấy được than củi dễ bán, lại lấy trầm hương quý giá đốt thành than củi, đúng là phung phí của trời, như vậy chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn sao?
Người thanh niên kia chỉ nhìn dưới mặt bàn, cảm thấy da mặt khô nóng khó nhịn. Nếu là người khác châm chọc anh ta cũng không để ý nhưng đây là lại mỹ nữ, cho nên cảm thấy xấu hổ vô cùng. Trong lúc tâm ý hoảng loạn, anh ta vội đứng lên nói lớn:
- A! Đa tạ hai vị chỉ giáo, ta có chuyện quan trọng, xin lỗi không tiếp được…
Lời còn chưa dứt, anh ta nhanh chóng kéo bọc hành lý rời khỏi chỗ ngồi rời đi.
- Con trai thất lễ, chớ trách!
Lão già kinh hãi nhận lỗi, vội vàng cáo biệt rời khỏi quán trà đuổi theo, lưu lại một đôi nam nữ nhìn nhau không nói gì.
Lúc sau, cô gái kia mềm lòng nói:
- Minh Kiến, ngươi hãy giúp hắn đi…
Người đàn ông tên Minh Kiến cười khổ nhưng vẫn ra khỏi quán trà, không bao lâu sau liền đuổi theo kịp hai cha con, không đợi đối phương kinh ngạc, y đã bỏ một thỏi vàng lại rồi xoay người rời đi.
Lâm Nhất vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cần chén trà yên lặng đến xuất thần. Tình huống xảy ra trên đường phố rơi vào trong mắt, hắn âm thầm lắc đầu. Người trong tu sĩ, có mấy người còn giữ được thiện tâm, thật khó có được.
Tuy nhiên, người thanh niên kia háo hức vì may mắn nhưng vẫn không tỉnh ngộ, Anh ta rời bỏ cha mẹ là vô tình vô nghĩa, vừa vô tri lại bảo thủ, dù có nhận được sự giúp đỡ của người khác thì vẫn không tránh được ngã té đau, người như thế này cứu cũng như không.
Bởi vì cha phước lành đã nhận được một phước lành.
Chỉ trong nháy mắt, người tên Minh Kiến kia lại ngồi trước bàn, cô gái gật đầu cảm ơn: