Vô Tiên

Chương 1273: Lấy thuận để làm (2)




- Thực sự hiếm thấy vô cùng, ta không có tiền ở trọ, không ở cùng một chỗ với ngươi thì ở đâu? Nếu dắt tay nhau đi thiên nhai, sẽ bỏ đi nghi lễ phiền phức của phàm tục, thật uổng cho ngươi là người tu đạo...

Khách không mời mà đến Hoa Trần Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Nàng thoải mái ngồi trên ghế, lần nữa lắc động cờ nhỏ trong tay, lên tiếng:

- Nếu không muốn nhà trọ bị hủy thì ngươi cứ bày trận pháp đi.

Thấy Lâm Nhất không nói gì, Hoa Trần Tử cười hì hì thu hồi trận kỳ, lại nói tiếp:

- Ta và ngươi đều không muốn bị người khác quản chế, trận pháp này vẫn nên miễn đi, hòa bình yên ổn cùng nhau, như vậy mới tốt.

Nàng lại tỏ ra săn sóc, bảo Lâm Nhất:

- Không cần giữ lễ tiết, mời ngồi, ha ha.

Lúc này bóng đêm buông xuống, bên trong phòng bóng tối dần xâm chiếm, Hoa Trần Tử chỉ tay ngọc vào không trung, hỏa quang nhảy lên, ngọn đèn trên bàn thắp sáng, tỏa sáng khắp phòng. Dưới ánh đèn ôn nhu, vẻ đẹp nàng rạng rỡ, quyến rũ động lòng người.

Đổi khách làm chủ, động tác càng tự nhiên hơn, Lâm Nhất khẽ thở dài một tiếng, yên lặng gật đầu. Hắn thu Tứ Tượng Kỳ, thuận tay hạ một đạo cách âm cấm chế bốn phía, lúc này mới đi đến trước bàn, thuận tay cởi Tử Kim hồ lô bên hông xuống.

- Tốt xấu gì ngươi cũng là tu sĩ Kim Đan, thần tiên trong mắt người phàm lại cam chịu ở một nơi đơn sơ thế này sao?

Thấy Lâm Nhất uống một ngụm rượu buồn bực, ánh mắt Hoa Trần Tử khẽ chuyển, hỏi:

- Ngươi muốn tăng thêm rèn luyện ở phàm tục hay là vì hài tử Lý gia?

Uống một ngụm rượu Lâm Nhất hỏi ngược lại:

- Ngươi cho rằng vì sao?

Hoa Trần Tử khẳng định:

- Ta nghĩ ngươi muốn giúp đỡ Lý gia thoát khỏi phiền phức.

- Ngươi không phải là phiền phức lớn nhất à?

Lên tiếng hỏi vặn một câu, Lâm Nhất không để ý câu trả lời của đối phương, lại nhẹ giọng nói:

- Đứa bé kia đã không phải là người Lý gia rồi.

- Haiz, ta biết buổi sáng ngươi đã nhìn thấu đứa bé kia... Không phải! Hồn ở lại khá cường đại, vốn mệnh hồn lại yếu, tánh mạng tiểu hài tử khó bảo toàn được. Nếu không hiểu được quỷ tu đạo, dù ngươi muốn xuất thủ cứu giúp cũng không thể...

- Nhưng mà...

Hoa Trần Tử nói thêm, liếc nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Lâm Nhất, dò xét:

- Với tu vi của ngươi, nói không chừng cũng am hiểu quỷ tu pháp môn...

Lâm Nhất lắc đầu, ý bảo bản thân hắn đối với quỷ tu dốt đặc cán mai.

- Hì hì, ta đối với quỷ tu cũng có chút hiểu biết...

Dùng một tiếng tự giễu che giấu lòng nghi hoặc, ngược lại Hoa Trần Tử thần bí nói:

- Nếu ngươi có tâm cứu một nhà nông hộ kia, ta có một biện pháp...

Nói xong, nàng không chút hoang mang nhìn lâm nhất, trên mặt giương giương tự đắc.

Lâm Nhất liếc mắt nhìn Hoa Trần Tử, sau khi uống một ngụm rượu, thần thái suy nghĩ, một nữ tử thật khéo hiểu lòng người, hắn thật sự muốn giúp một nhà nông hộ kia.

Hài tử Lý gia trên người cổ quái, có thể lừa gạt phạm tục nhưng không thể che giấu tu sĩ. Lâm Nhất chưa tới tiểu viện Lý gia đã biết rõ tình hình bên trong. Đúng như Hoa Trần Tử nói, đứa bé kia mệnh hồn lệch vị trí, chỉ sợ ăn được bữa nay lo bữa mai, không chắc chắn. Mà chiếm đoạt thân thể đứa bé lại là một linh hồn bá đạo, dường như đến từ một lão già có tu luyện. Có điều tu vi của lão già này cực yếu, căn bản không phát hiện được trong những người đến kính bái có hai vị cao nhân chân chính.

Có quan hệ với quỷ tu đạo, Lâm Nhất cũng không phải hoàn toàn không biết gì, trên người cũng có một bộ tương quan công pháp, cũng từng nhìn sơ qua một lần. Cho nên, nhìn thấy đứa bé kia khác thường, hắn liền tìm ra manh mối, như thế mới có tính toán.

Muốn chân chính thoát khỏi Hoa Trần Tử, nên lượn quanh một vòng tiện thể suy nghĩ cách cứu giúp Lý gia đánh thương kia. Nhưng làm thế nào để cứu đứa bé kia hắn vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp. Đứa bé còn nhỏ, thân thể lại suy nhược, làm sao có thể chịu giày vò thân thể chứ?

Có thể, từ quỷ tu công pháp có thể thu hoạch được chút ít. Vì thế Lâm Nhất mới tìm nhà trọ gần đây, vậy mà vẫn không đuổi được Hoa Trần Tử đi, cô nàng còn đoán được tâm tư của hắn, còn vừa mới nói...

Mà Lâm Nhất đối với ý tốt của Hoa Trần Tử làm như không thấy, nói:

- Ngươi muốn cứu thì cứu, nói với ta làm gì?

- À, ngươi đã vô tâm thì ta cần gì phải nhiều chuyện...

Hoa Trần Tử bị từ chối mắc cỡ lắc đầu, còn nói thêm:

- Chỉ tiếc, đưa bé kia vì ngươi mà chết...

- Ngươi nói gì thế? Đứa bé kia sao vì ta mà chết? Rõ ràng là ngươi thấy chết không cứu...

Lâm Nhất hừ một tiếng.

- Vậy ngươi nói có muốn cứu hay không...

Hoa Trần Tử ép hỏi.

- Muốn cứu...

Lời Lâm Nhất vừa thoát ra khỏi miệng, Hoa Trần Tử vỗ nhẹ xuống bàn, cướp lời:

- Đan hữu sở cầu, vô bất tòng mệnh. Kha kha, nhân tình này thật lớn...

Lâm Nhất chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Hoa Trần Tử nói từng chữ một:

- Muốn cứu liền cứu, không cần hỏi ta, đừng vội dây dưa nhân tình...

Thân thể Hoa Trần Tử như muốn ngã, hai tay ôm hai má thanh tú, ánh mắt vụt sáng cười nói:

- Ta nghe lời ngươi, dù ngươi nói thế nào thì chính là thế đó, được chứ?

Lâm Nhất nghẹn lời, nhịn không được nhếch miệng, cười khổ.

Người nào gian xảo như hồ ly? Chính là vị trước mắt này.

Mà Hoa Trần Tử xem mạng người như cỏ rác, hiện tại phát thiện tâm đến kỳ quặc, không biết có dụng ý gì. Có điều, nếu nàng ta ra tay, đảm bảo hài tử Lý gia không có chuyện gì.

Nhưng không biết thủ đoạn của vị ma nữ Thiên Đạo môn này thế nào, nhân cơ hội xem một phen mới được.

Nhìn thấy thần sắc Lâm Nhất có chút biến hóa, Hoa Trần Tử mím môi cười:

- Trong ma tu pháp môn có chiêu thức là Hồn Tu Thuật, nếu cứu đưa bé kia ngược lại cũng không cần ta phải xuất thủ.

Nói đến đây, Hoa Trần Tử giả vờ cao thâm, khoe khoang xuất ra một bình ngọc, đưa về phía Lâm Nhất lắc lư. Lập tức, nàng loại bỏ cấm chế bên ngoài, ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm một cái.

Lâm Nhất thấy khó hiểu, ngưng mắt nhìn kỹ.

Theo ngón tay Hoa Trần Tử chỉ ra, ngọn đèn dầu trên bàn bỗng nhiên nhảy lên, khí âm hàn tràn ngập thoát ra. Hơn thế, chỉ trong nháy mắt một luồng hắc vụ trong bình ngọc đột nhiên bay ra ngoài, xoay vòng trên chỗ đất trống trong phòng, chậm rãi ngưng tụ thành một bóng người quen thuộc

Lâm Nhất kinh ngạc vô cùng, đây là...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.