Vô Tiên

Chương 1220: Một nơi khó lường (1)




Đang giằng co cùng hổ là một hán tử chừng hai mươi tuổi, râu quai nón ngăn ngắn, người cao chừng trượng hai, cao lớn mà uy mãnh. Thân trên ở trần, màu da như đồng, cánh tay tráng kiện có lực. Hắn cầm đao nhọn trong tay, đang khiêu khích tới mãnh hổ khiêu khích, vẫn không quên nói to lên:

- Đến nha. Mau tới làm đồ nhắm cho gia gia... Ha ha.

Đầu mãnh hổ sặc sỡ kia có thân hình khổng lồ, eo bụng với đuôi dài không dưới hai trượng, ngay cả cái đầu cũng cao bốn, năm thước. Trong hai con ngươi chớp mắt hung quang, răng nanh sắc nhọn dài vài tấc khiến người không rét mà run. Hai chân chạm đất, giữ lực chờ đợi, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm trầm thấp.

Trong nơi này còn là con cọp, đây quả thực chính là một con yêu vật a.

Chỉ lát sau, một tiếng hổ gầm vang dội sơn cương. Đất bằng phẳng cuốn lên một trận toàn phong, thổi cỏ dại nằm rạp xuống. Lâm Nhất không dám khinh thường, vội vàng cúi người theo, chú ý ngắm nhìn.

Yêu hổ đã giương miệng to như chậu máu, nhảy lên thật cao, lao thẳng tới tráng hán. Đối phương dưới chân linh hoạt, bứt ra tránh né.

Ầm ----- hai móng hổ yêu rơi xuống đất, không ngờ lại cứng rắn cào ra một cái hố. Không đợi người nam kia huy động đao nhọn tới người, cái đuôi to dài của nó 'Ô' một thoáng liền quét ngang ra.

Hán tử cười ha ha một tiếng, đã bay lên không.

Chỉ thấy đuôi cọp lướt qua, tật phong thế đi không giảm, như đao tựa như nhận, lập tức chém toàn bộ một phiến cỏ dại phạm vi chung quanh mấy trượng.

Hán tử tất thừa cơ, đao nhọn trong tay xẹt qua một đạo hồ quang. Còn hổ yêu lại gầm một tiếng, xoay người nghênh đón lấy.

- Xoảng...

Người nam đánh đao nhọn lên hổ trảo, tức thì bị dập đầu bay ra ngoài. Hắn hung hãn dị thường, vung quyền đánh liền, lại bị một chỉ hổ trảo chộp vào trước ngực.

Chỉ nghe ầm một tiếng vang nặng nề, hán tử đang ở giữa không trung không nơi mượn lực, chợt bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đụng vào núi đá một cửa động khác. Lại rắccc… một tiếng, thoáng chốc núi đá băng liệt, người đó tức khắc ngã xuống đất.

Hổ yêu đắc thế, càng thêm hung mãnh dị thường. Nó tiếp tục nhảy lên, bổ nhào tới đối thủ.

Còn người nam kia giống như đúc bằng đồng làm bằng sắt, mới bị một cú đánh không ngờ vẫn hồn nhiên vô sự. Hắn rống lớn một tiếng, diều hâu xoay người, tay không đeo găng tay liền nghênh đón con mồi.

Trong lúc nhất thời tiếng hô liên tục, người hổ chém giết nhau. Trên sườn núi cát bay đá chạy, thanh thế kinh người.

Cùng lúc đó, trong bụi cỏ ở cách đó không xa, Lâm Nhất đang ở rình coi mà âm thầm kinh ngạc. Chỗ này rốt cuộc là chỗ nào, vì sao lại có hổ yêu như thế? Uy thế của nó không thua bất kỳ một Trúc cơ tu sĩ nào a.

Không chỉ có vậy, nếu nói trên người hổ ấy còn chứa linh lực có chút khác thường, nhưng mà người nam kia rõ ràng là người phàm, tại sao lại cường hãn như thế?

Tình hình trên sườn núi có thể nói là kinh tâm động phách, Lâm Nhất là đại khí cũng không dám thở hổn hển chút nào, chỉ lo trừng hai mắt chốc chốc lại ghé mắt nhìn xem.

“Lâm tiểu tử, sao ngươi lại đi tới một nơi như vậy...?”

Thần thức của Lâm Nhất không thể ly khai ngoài cơ thể, cũng không phương câu hỏi của Lão Long. Hắn đáp:

“Ta cũng không hiểu rõ...”

Lão Long trầm ngâm im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Nhất vừa động trong lòng, vội hỏi:

“Tu vi của ta bị phong, pháp lực không thể nào thi triển, mà Lỗ Nha đang ở gần đây không xa, tình hình không ổn a. Nơi này thực qua cổ quái, xin Lão Long chỉ giáo một chút nào...”

“Pháp lực ngươi không còn, Lỗ Nha cũng không khá hơn chút nào. Có Thăng Long quyết hộ thể, hắn nhất thời không gây thương tổn cho ngươi...”

Lời nói dừng lại, Lão Long lại nói:

“Chỗ này... giống như đã từng quen biết nhưng cũng có chút xa lạ. Ngươi lưu ý hơn nữa, cho ta suy nghĩ thêm một chút...”

Lão Long vẫn tránh không đáp, dường như thật sự lâm vào nghi ngờ.

Đã nhận ra động tĩnh một bên, Lâm Nhất nắm chắc Thiết Bổng trong tay, quay đầu đi phía trái nhìn lại trong tay.

Bên ngoài hơn mười trượng toát ra hình dáng của Lỗ Nha. Tay hắn cầm phi kiếm dài liền muốn nhào tới, lại chần chừ một lúc, vội vàng học theo bộ dáng Lâm Nhất cúi người xuống.

Đúng lúc này, xa xa đột nhiên có thêm hai vị nam nhân thân quấn hắc khí, đều cách mặt đất ba xích, lướt qua bụi cỏ chạy nhanh đến như gió lốc.

Giây lát sau, hai người đến tới sườn núi.

Hai người này đều có vóc người tráng kiện cao lớn, da thú bó sát thân mình, thần tình hung hãn.

Thấy một người một hổ đấu say sưa, một nam nhân trung niên râu dài cười to nói:

- A Liệt dám độc đấu một con hổ đốm thành niên, thật là can đảm.

Một nam nhân trung niên râu ngắn còn lại phụ họa theo:

- Tiểu bối trong tộc đều dũng mãnh, duy có A Liệt cố chấp với ma tu nhất...

- Ha ha. Ý của A Vũ, hai người chúng ta tạm thời khoanh tay đứng nhìn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.