Vô Tiên

Chương 122: Cạm Bẩy (2)




Kim Khoa sốt ruột, vội xua tay nói:

- Không được, vị trí của Hứa sư muội rất hẻo lánh khó tìm. Nếu như khi sư đệ đến tìm không được địa phương thì phiền toái. Không bằng như vậy, ta trước mang sư đệ đi chỗ sư muội...

- Vậy thì theo sư huynh nói...

Lâm Nhất lời còn chưa dứt, Kim Khoa lộ ra sắc mặt vui mừng, vội hỏi:

- Việc này không nên chậm trễ, sư đệ nhanh theo ta đi, vị sư huynh này cũng đi theo luôn!

Văn Luân chớp mắt, mang theo hiếu kỳ gật đầu.

Ai biết Lâm Nhất xua tay chận lại nói:

- Không cần, ta đi qua là được. Văn sư huynh ở đây đợi chút, ta chốc lát sẽ trở về. Đi thôi Kim sư huynh!

Nói xong hắn nhìn về phía Văn Luân gật đầu ra hiệu, liền nhấc chân đi ra ngoài.

Văn Luân lộ vẻ mờ mịt, không biết vì sao Lâm sư đệ không để cho mình đi xem náo nhiệt, hắn không thể làm gì khác hơn là đứng thẳng bất động.

Khóe mắt Kim Khoa co quắp, thần sắc có chút bất đắc dĩ.

Lâm Nhất đi ra quán, ánh mắt vô ý đảo qua tiểu nhị, cũng không quay đầu lại nói:

- Sư huynh còn không dẫn đường...

Kim Khoa vội theo tiếng chạy ra.

- Ở phía trước không xa, một lát là đến. Ai! Hôm nay đều tại ta, hại khổ Hứa sư muội rồi!

Kim Khoa vừa đi vừa oán giận.

- Vì sao không cõng Hứa sư muội quay lại sơn môn? Như vậy không phải làm trễ nãi thời gian sao.

Dưới chân Lâm Nhất không chậm, ngữ khí bình thản, tựa như hảo ý nhắc nhở Kim Khoa.

Kim Khoa có chút rối ren, mặt lộ vẻ lúng túng. Hắn liên tục dùng ánh mắt đánh giá Lâm Nhất, luôn miệng nói:

- Sư đệ nói rất có lý, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa Hứa sư muội mê man bất tỉnh, ta cũng không dám động, sợ bất lợi với sư muội!

Trên mặt Lâm Nhất không có biểu tình gì, lạnh nhạt nói:

- Sư huynh đúng là người thủ lễ cẩn thận.

Đang khi nói chuyện, hai người rời khỏi chợ, lại đi về phía trước bốn năm dặm đường.

Dần dần, sơn đạo dưới chân đã không còn, nham thạch nảy sinh, rừng cây cỏ dại dày đặc.

Dưới chân Lâm Nhất trì hoãn, trầm giọng nói:

- Kim sư huynh, Hứa sư muội đến tột cùng ở nơi nào?

Kim Khoa thì dưới chân nhẹ nhàng, nghe tiếng không khỏi quay đầu lại, mang theo khuôn mặt tươi cười nói:

- Sắp đến, qua núi này là tới, nhanh lên một chút!

Hắn liên tiếp ngoắc Lâm Nhất, giống như không thể chờ đợi được nữa.

Lâm Nhất đi theo sau, lướt qua khe núi.

Bốn phía nham thạch rừng cây vờn quanh, lộ ra một mảng đất trống. Kim Khoa ưỡn ngực đứng thẳng, khuôn mặt không che giấu nổi đắc ý.

Nhìn Lâm Nhất chậm rãi đi tới, hắn cười nói:

- Tiểu tử, nơi này như thế nào?

Đối với ngữ khí của Kim Khoa dị biến, Lâm Nhất làm như không quan tâm, chậm rãi gật đầu nói:

- Nơi này rất yên lặng, gạt ta tới đây là có ý gì?

- Ha ha, tiểu tử thúi ngươi rất thức thời, lại nhìn ra ta lừa ngươi. Sớm biết điều như vậy, nói không chắc bổn công tử sẽ tha cho ngươi một mạng!

Khóe môi Kim Khoa nhếch lên cười lạnh.

- Ồ, đó chính là nói, hôm nay Lâm mỗ không tránh được kiếp nạn?

Âm thanh của Lâm Nhất cũng lạnh lên.

Kim Khoa vô cùng đắc ý, đi qua đi lại, nhìn con mồi trong tay, tâm tình của hắn thật tốt.

- Một kẻ nhà quê, cũng có thể được tiêu cục tiến cử, cùng bổn công tử gia nhập Thiên Long Phái? Nếu không phải bổn công tử có chỗ cố kỵ, đã sớm giáo huấn ngươi. Hôm nay ngươi chắp cánh cũng khó chạy thoát.

Kim Khoa đắc ý khó kiềm, lại không ngừng cười quái dị.

Lâm Nhất yên lặng gật đầu, hắn bất đắc dĩ nhìn Kim Khoa nói:

- Nơi này cách môn phái bất quá vài bước, lẽ nào Kim sư huynh không sợ môn quy sao? Hơn nữa ta theo sư huynh tới đây, cũng có người nhìn thấy, chẳng lẽ Kim sư huynh thật sự không chỗ nào kiêng kỵ?

Khuôn mặt Kim Khoa âm u, cười khẩy nói:

- Ha ha, nhìn bộ dáng của ngươi thật đáng thương, ta giết ngươi, ai sẽ để ý hướng đi của một đệ tử nuôi ngựa? Sư huynh kai của ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Ở trong Ngoại Sự đường, ngươi nói mọi người sẽ tin lời của ta, hay đi tin một người nuôi ngựa?

Lâm Nhất hờ hững nhìn Kim Khoa, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói:

- Vì sao ngươi phải như vậy với ta? Chuyện hôm nay thật sự không thể bỏ qua?

Sắc mặt Kim Khoa dữ tợn, thần sắc không kiên nhẫn, hắn kiêu ngạo nói:

- Bổn công tử muốn đối với ngươi như thế nào, ngươi không cần biết. Chỉ trách ngươi để công tử ta xem không vừa mắt, trách tiểu tử ngươi mệnh khổ. Nhưng tha cho ngươi cũng không khó, nuốt cái này vào là được.

Kim Khoa nói, từ trong lòng móc ra một hạt dược hoàn.

Lâm Nhất cau mày nói:

- Đây là cái gì?

Kim Khoa lúc vui lúc buồn, thần tình cũng làm cho người không thể phỏng đoán. Hắn cười quái dị nói:

- Đây chính là đồ tốt, tên Thất Tâm đan. Sau khi nuốt vào, ngươi sẽ trở nên nghe lời, sẽ ngoan ngoãn nghe bổn công tử. Cho dù lão tử bảo ngươi đi giết mẹ ruột, ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Cạc cạc, nhưng đáng tiếc đồ vật này rất quý, tiểu tử thúi ngươi có phúc a!

Ánh mắt Lâm Nhất phát lạnh, trầm giọng quát lên:

- Làm càn...

Đối với Lâm Nhất trách cứ, Kim Khoa không để ý lắm. Hắn đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm, tàn bạo nói:

- Tiểu tử, cho ngươi hai con đường. Một là nuốt đan dược, hai là ta một đao làm thịt ngươi.

Khóe mắt của Lâm Nhất nhếch lên, xem thường liếc nhìn Kim Khoa, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

- Chư vị, đều ra đi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.