Vô Tiên

Chương 1206: Lòng có bất trắc (1)




Nguyễn Thanh Ngọc lên tiếng kinh hô, mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hồ nước trong sơn cốc kia đang chậm rãi thu nhỏ lại.

Nguyễn Tra đã dẫn đầu chạy tới, mấy người còn lại đi theo tới bên hồ. Nước bên trong hồ dần dần biến mất, không biết chảy về nơi nào. Một cửa động tối đen xông ra, còn có từng sợi sương khói đen sì, hòa hợp lượn lờ, lại từ từ biến mất trong không trung.

Sau một lát, ngay khi cái động khẩu mấy trượng đó hiện ra chân chân thiết thiết ngay trước mắt, vẻ mặt mọi người rất khác nhau. Nguyễn Tra phấn chấn, Nguyễn Thanh Ngọc ngạc nhiên, Hoa Trần Tử sung sướng, trên mặt Chúc Tạo mang nụ cười hơi có phần cổ quái, cùng với Lâm Nhất hờ hững nhếch khóe miệng lên, khiến trên hoang đảo của Vị Ương hải này càng thêm biến số khó lường.

Cửa động không sâu, hơn mười trượng bên dưới cũng không có nước biển, dường như đây chỉ là một cửa ra vào sơn động. Trong thần thức còn có một cái.

Hai cái. 5,6 cái sơn động thông một nơi chưa biết.

- Ha ha! Xem ra phần then chốt của cấm chế vách đá chính là ở chỗ này. Phí dưới sơn động do điêu khắc mà thành, niên đại rất xa xưa a. Đây không phải là động phủ của cao nhân tiền bối vậy là cái gì?

Có được thu hoạch chính là tâm nguyện lớn nhất của Nguyễn Tra, giờ này đã được phát hiện trên hoang đảo thực làm người ta phấn chấn. Hắn khẽ tránh ánh mắt của Lâm Nhất, nhưng lúc nhìn Chúc Tạo thì hai mắt lại chất chứa nụ cười, lại nói ra:

- Sai chúng ta không đi xuống tìm tòi?

Nhìn tình hình phía dưới hang động là hiểu ngay, nếu đã tới chỗ này sao lại vô cớ bỏ qua được chứ. Chúc Tạo cười khan hai tiếng, nói:

- Ta đi cùng Nguyễn đạo hữu.

Thân hình hắn nhảy lên, liền nhẹ nhàng rơi đến cửa động. Nguyễn Tra theo sát phía sau. Giờ khắc này hai người dường như rất ăn ý với nhau. Không biết có phải là người mới có thân thủ quá cao hay không, mà khiến cho người ta sinh ra lòng cố kỵ.

- Thanh Ngọc, chỗ này vô ngại, hai người các ngươi xuống đi.

Chỉ chốc lát sau phía dưới truyền đến tiếng chào hỏi của Nguyễn Tra. Không đợi Nguyễn Thanh Ngọc lên tiếng, Hoa Trần Tử đã cười hì hì vút lên lăng không, giống như một đóa hoa hồng nhạt rơi xuống cửa động. Nàng vẫn không quên ngoắc gọi hai người ở phía sau:

- Nguyễn tỷ tỷ, Lâm tiền bối, nơi đây không lo còn đợi tới khi nào nha.

Nguyễn Thanh Ngọc lên tiếng tỏ ý cùng Lâm Nhất, liền động thân bay về phía cửa động. Mà nhìn bên cạnh người sau sương khói màu đen như có như không, nhẹ nhàng nhíu mày.

Từ trên vách đá quay người nhìn xuống hố đá kia cũng có thể quan sát sơn cốc trước mắt một lần, Lâm Nhất chần chừ một lúc rồi đi tới trước vài bước, nhắm thẳng rơi xuống cửa động.

Sơn động này hình một cái giếng sâu, qua giây lát hai chân Lâm Nhất rơi xuống. Lập tức lỗ mũi hắn hấp động, trong lòng thoáng ngẩn ra, bấy giờ thần sắc không đổi mới ngắm nhìn bốn phía.

- Chỗ này có 6 cửa động khác nhau, trong thần thức cũng không phân rõ được sâu cạn. Nếu như lần lượt tìm kiếm thì quá trễ nãi thời gian. Phải biết chỗ này tuy vắng vẻ, nhưng thỉnh thoảng có người đi đường tắt ra biển tầm bảo. Nếu bị người khác phát hiện cũng xông vào, không khỏi khó xử a.

Năm người đứng thành một vòng tại đáy giếng sâu hơn mười trượng, Chúc Tạo dùng thân phận của người đang nói. Hắn dừng lại, ánh mắt lướt qua mấy người, có ý trưng cầu ý kiến, nhưng chỉ có Lâm Nhất là hắn vứt sang một bên.

- Tìm được chỗ này đều là công lao của Chúc đạo hữu, có lời gì xin cứ nói thẳng.

Nguyễn Tra phụ họa một câu. Nguyễn Thanh Ngọc cắn môi không lên tiếng, còn lại Hoa Trần Tử thì cười nói:

- Chúc tiền bối cứ nói đừng ngại, chúng ta đều thuận theo đạo lý nha.

- Nếu đã như vậy, ta cùng với Nguyễn đạo hữu đã bàn bạc rồi, năm người phân công nhau làm việc. Nếu có điều gì ngoài ý muốn thì dùng phù này bày cảnh.

Nói đoạn, Chúc Tạo lấy ra vài miếng ngọc phù giao cho Nguyễn Tra phân ra cho mọi người.

Lâm Nhất cũng lấy được một phiến ngọc phù, nghe Chúc Tạo nói tiếp:

- Nguyễn đạo hữu thỉnh bên này, ta tự đi một cửa động khác, hai nữ tử các ngươi kết bạn.

Hắn trù trừ giây lát rồi chỉ vào một cửa động nói ra:

- Lâm đạo hữu không ngại dò xét mấy chỗ.

Theo Chúc Tạo phân phó, Hoa Trần Tử lôi kéo Nguyễn Thanh Ngọc liền chui vào một cửa động. Nguyễn Tra cũng vội vã đi. Lâm Nhất lại đứng tại chỗ bất động.

Thấy thế, Chúc Tạo cũng không lên tiếng, không ngờ lại mang theo một tia cười lạnh, xoay người biến mất tại một cửa động, để lại Lâm Nhất một thân một mình.

6 cái sơn động, mỗi cái đều có cao hơn trượng cũng không có vẻ chật chội. Trong đó ba cái đã phân có khác người đi vào, ba cái còn lại chờ Lâm Nhất đi tìm hiểu ngọn ngành.

Trong thần thức khó có thể thấy rõ tận cùng của sơn động, hiển nhiên là duyên cớ dưới núi đá giấu giếm cấm chế. Lâm Nhất thầm vận huyền công, long giáp trong khoảnh khắc hiện đầy toàn thân. Hắn lại sử dụng Huyền Thiên thuẫn bảo hộ bên ngoài cơ thể, vẫn chưa theo Chúc Tạo phân phó mà bước chân vào một sơn động khác ở bên cạnh.

Trong sơn động một màu đen nhánh, trái lại đi lại vô ngại, chỉ cần đi về phía trước, dưới chân càng ngày càng thấp, e rằng là đến sâu dưới đáy biển rồi. Sau một nén nhang thì sơn động rẽ vào hai đường cong, địa thế bình phẳng hơn rất nhiều, nhưng bước chân Lâm Nhất thì chậm lại.

Phía trước hắc khí dần dần dày đặc, có âm rét lạnh thấu xương đánh tới một loạt khiến cho người không rét mà run.

- Vì sao nơi này lại có nhiều sát khí như vậy?

Lâm Nhất âm thầm kinh ngạc, không khỏi hô nhỏ một tiếng. Ai ngờ có người trong thức hải cười khẩy nói:

- Người không biết không sợ a! Ngươi nói nó là sát khí, vậy nó chính là sát khí.

- Lão Long, trên đường đến đây ngươi liền nhận ra chuyến này kỳ hoặc, nhưng không nguyện vạch trần, có ý thừa nước đục thả câu cùng ta. Lúc này lại còn ấp a ấp úng để cho người ta khó hiểu được ý tứ của ngươi. Ta vốn có thểxoay người rời đi.

Lâm Nhất oán giận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.