Vô Tiên

Chương 1177: Anh em nhà họ Lâm (2)




- Theo điển tịch ghi chép lại, Lục Hợp hoa không phải vạn năm nên mới có thể mọc ra chín diệp tử a. Ngươi, từ đâu mà ngươi có được. Không. Ngươi thật sự dùng để trao đổi?

Lâm Nhất gật gật đầu đáp:

- Thiên tài địa bảo không nằm ngoài phúc ấm hậu nhân.

Thấy hắn lời nói chân thành, Lâm Giang Tiên đã không kìm được vui mừng, vội vàng thu hồi hộp ngọc, móc ra bình ngọc và túi càn khôn đưa qua, cười nói:

- Thật đa tạ. Linh thạch và đan dược tất cả đều là của ngươi.

Nhận lấy bình thuốc, nhưng Lâm Nhất lại đưa trả linh thạch, nói:

- Một viên đan dược đủ rồi.

- Vậy làm sao thành? Lục Hợp hoa vạn năm cũng không đáng giá số này.

Lâm Giang Tiên vội vàng khước từ.

Lâm Nhất không cho là đúng, lắc lắc đầu nói ra:

- Ngươi nên giữ lại linh thạch đi mua Vân Tham đi. Sau này bất quá không ngại tặng cho ta hai viên đan dược là được.

Bước sang một bên né tránh, Lâm Giang Tiên lần nữa đánh giá Lâm Nhất có chút vui mừng liên tục gật đầu. Hắn lại liếc bốn phía nói ra:

- Ta xin nhận phần nhân tình này của ngươi. Cùng nhau ly khai khỏi chỗ này, thế nào?

Từ nét mặt của đối phương đã nhận ra điều gì đó, Lâm Nhất nhìn chung quanh hai bên. Dưới tràng cũng không ồn ào náo động, chỉ có điều mỗi người dùng cấm chế che mặt đều lộ ra ánh mắt tham lam mà điên cuồng. Thấy thế hắn chợt hiểu không nói nên lời.

Lâm Giang Tiên thân là Nguyên Anh tu sĩ, tự nhiên không dám động tà niệm. Nhưng Lâm Nhất chỉ là một Kim Đan trung kỳ tu sĩ không ngờ lại ẩn giấu 'Hóa Anh đan' trước mắt bao người, không khỏi khiến cho người nảy sinh ý nghĩ kỳ quái. Nói không chừng hắn vừa ra khỏi bên này, bên kia sơn động sẽ bị tấn công hội đồng ngay tức khắc. Mà mấy Nguyên Anh tu sĩ cũng quăng tới ánh mắt rất không thiện ý.

Âm thầm lắc lắc đầu, Lâm Nhất đã trở nên cẩn thận. Hắn thu hồi bình thuốc sau đó liền sánh vai cùng Lâm Giang Tiên đi ra ngoài. Phía sau lưng truyền đến tiếng của 'Quỷ Thị' chấp sự đang cao giọng chào hỏi...

- Hôm nay dừng ở đây vậy. Khai thị lần tiếp theo đổi chỗ khác chắc là đến lúc đó sẽ hiểu rõ. Các vị đồng đạo đi khỏe. Ân oán tự mình chấm dứt không có quan hệ gì tới người khác.

So với vẻ náo nhiệt vừa rồi, lúc này trong sơn động có vẻ trầm lắng. Trong bước chân vội vàng, từng người cất giấu tâm tư khác nhau, lục tục đi ra phía cửa động.

- Xem ra ngươi đã biết thân phận của ta mà ta lại không biết tên họ của ngươi, có thể cho biết được không?

Khác biệt với người bên cạnh, Lâm Giang Tiên đi lại thoải mái không quên nói đùa cùng Lâm Nhất. Khi đối phương nhẹ giọng nói ra tính danh, hắn lại cười nói:

- Ha ha. Một bút không thể viết ra được hai chữ lâm, nói không chừng tổ của ngươi và ta còn có chút quan hệ sâu xa. Nếu không thì tại sao hai bên lại nhiều lần chạm mặt, còn giúp ta một đại ân chứ.

Lâm Nhất lơ đễnh cười cười, giơ tay lên sờ hai gò má một cái. Lâm Giang Tiên nói:

- Canh giờ đã đến, cấm chế che mặt dĩ nhiên tiêu tán.

Hai người vừa nói vừa bước ra khỏi sơn động, Lâm Nhất chợt ngừng bước chân, hai hàng lông mày không khỏi dựng lên nhẹ nhàng.

Mấy vị Nguyên Anh tu sĩ kia đã ngự không mà đi, nhưng đông đảo tu sĩ Kim Đan lại dừng trước cửa động. Nhìn thấy được hai người, sau đó người này lập tức ra bên ngoài tản ra làm thành những vòng tròn mơ hồ với dụng ý không cần nói cũng biết.

Thấy thế sắc mặt Lâm Giang Tiên trầm xuống mắng:

- Tại sao ngăn cản đường đi của ta? Mau mau lui ra.

Có người ngông cuồng cười nói:

- Ha ha. Chúng ta chỉ muốn thân cận cùng vị đạo hữu này một phen, còn tiền bối xin cứ tự tiện.

Lại có người lớn lối kêu lên:

- Chúng ta hơn hai mươi người chờ ở đây, có thể nói thịnh tình không thể chối từ a. Vị tiền bối này nên chiều người mới được.

Liên tiếp trong tiếng phụ họa không ngừng là một sự cười phóng đãng vang lên. Người này ỷ vào người đông thế mạnh, dáng vẻ bệ vệ lớn lối, nếu không có cố kỵ thân phận của Lâm Giang Tiên chỉ sợ sớm đã làm loạn lên rồi. Mà lúc này nhóm chấp sự 'Quỷ Thị' sớm đã tránh ra sau sơn động, chỉ có song phương đang đối đầu dưới bầu trời đen nhánh đầy ánh sao.

Nhìn tình hình lần này xem ra Lâm Nhất không thể nhịn được, lạnh lùng nhếch khóe miệng lên. Đây là một nhóm tán tu bị lòng dục chiếm tâm hồn, nói không chừng còn có người ẩn thân trong tiên môn thừa dịp cháy nhà hôi của, không ngờ một viên 'Hóa Anh đan' lại khiến cho mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng đan dược lấy từ không dễ như thế nào lại chắp tay nhường cho. Hừ! Mỗi một lần phiền toái đến bất ngờ đều khiến người ta sợ ngươi sao?

- Vị Lâm đạo hữu này, ta và ngươi vốn không quen biết xin tự động rời đi.

Lâm Nhất hờ hững nói một câu, đã đưa tay kéo Huyền Kim thiết bổng ra. Hắn tiến lên một bước, mơ hồ tản ra sát khí ác liệt.

Lâm Giang Tiên ngẩn người, ồ lên một tiếng lại kinh ngạc nói ra:

- Kim Đan hậu kỳ? Rốt cuộc ngươi ẩn giấu tu vi bao nhiêu? Có bản lãnh biểu hiện một phen khí thế Nguyên Anh a. Ta đi ngay tức khắc.

Lời còn chưa dứt, hắn bước trước một bước, giương giọng nói một cách đầy khí khái:

- Hai anh em nhà họ Lâm ở đây, không sợ chết cứ tới.

Thiết Bổng ở trong tay Lâm Nhất đã động sát cơ. Mặc dù hiểu rõ thiện ý của Lâm Giang Tiên nhưng không ngờ là thiếu phần nhân tình này, nhưng nghe được lời mới vừa nói, hắn rất kinh ngạc quay đầu, đã thấy đối phương bất mãn hừ một tiếng, lầm bầm nói:

- Mầm tai vạ do ta dựng lên, đạo lý có hữu trí thân sự ngoại. Ha ha. Đánh nhau cũng không phải là thân huynh đệ cùng nhau chung sức, anh em nhà họ Lâm ta chưa từng sợ người nào.

Nói tới đây Lâm Giang Tiên lại chớp mắt một cái với Lâm Nhất. Tiếp đó hắn ưỡn ngực lên, trong quang minh lẫm liệt còn có một phần giảo hoạt và đắc ý.

Thấy Lâm Nhất che giấu tu vi, lại còn trở thành huynh đệ cùng với Nguyên Anh tiền bối kia thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Thế nhưng nhóm tán tu này đều là hạng người lớn mật bất thường, vẫn không chịu khước từ. Còn có người tế ra pháp bảo nhảy vọt đến giữa không trung, chỉ đợi có người gọi liền nhân cơ hội chiếm chút lợi.

Việc đã đến nước này, kết thúc khó tốt đẹp rồi. Lâm Nhất đưa ngang thiết bổng trong tay một cái, muốn thống hạ sát thủ, bỗng nhiên thần sắc vừa động. Lâm Giang Tiên bên cạnh rất kinh ngạc, thất thanh nói:

- Đó là cái gì?

Đúng lúc này, không gian yên tĩnh vắng vẻ trong cốc đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết đau đớn làm người ta rợn cả tóc gáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.