Vô Tiên

Chương 1147: Không kịp trở tay (2)




Lâm Nhất đổi giọng đầy ám chỉ:

- Nhưng mà . . . ta vốn là tán tu, đến đi tùy ý, có thể nhận sơn môn nhưng sẽ không nhận sư môn.

Thiết Thất không chịu nổi bực mình, lẩm bẩm:

- Hừ! Chưa nhập môn đã láo thế!

Nụ cười đông trên mặt Thiên Chấn Tử, lão hỏi:

- Ngươi chỉ là tán tu, vào sơn môn thì phải biết tôn ti lớn nhỏ, sao có thể không làm theo quy củ của Thiên Chấn môn ta?

Lâm Nhất cười nhạt:

- Tôn xưng một câu tiền bối, hoặc gọi một tiếng môn chủ đã biểu hiện sự tôn trọng của tại hạ, nếu không cho phép thì sao?

Ngụ ý là đừng tưởng hắn xưng hô Thiết Thất là sư huynh đệ thì cho rằng hắn nhận Thiên Chấn môn làm sư môn, nhận Thiên Chấn Tử làm sư phụ, đừng mơ ảo! Nếu không đồng ý thì đừng trách móc gì ta, ai hiếm lạ vị trí trưởng lão kia?

Thiên Chấn Tử đảo tròng mắt, cười khằng khặc nói:

- Mọi việc tùy ý ngươi, Lâm trưởng lão, theo lão phu về núi.

Lâm Nhất lắc đầu nói:

- Trong vòng một tháng ta sẽ tự đi tìm.

Thiên Chấn Tử tùy tay ném một miếng ngọc bài:

- Hay có lời gì muốn nói với tiểu cô nương kia/ ha ha, đây là ngọc bài trưởng lão, lão phu ở Đoạn Ngọc Sơn phong xin chờ Lam trưởng lão nể mặt ghé đến.

Thiên Chấn Tử quay sang kêu Thiết Thất:

- Việc ở đây đã xong, đi thôi!

Dứt lời, Thiên Chấn Tử thỏa mãn phất ống tay áo dài, ngự không rời đi.

Sư đồ một trước một sau, không bao lâu đã rời xa Ngọc Sơn trấn.

Trên khuôn mặt xấu xí của Thiên Chấn Tử tràn ngập ý cười, vui vẻ nói:

- Thiết Thất, thấy chuyến đi này thế nào?

Thiết Thất vội vàng nịnh hót một câu:

- Thiếu nợ đền mạng! Mười lăm vạn linh thạch vào tay, còn bồi thường một tu sĩ Kim Đan, he he, thật là bất ngờ. Sư phụ thần cơ diệu toán, không chiến mà thắng, đúng là cao nhân.

Thiên Chấn Tử sung sướng cười nói:

- Lão phu chưa bao giờ chịu thiệt, ha ha!

Thiết Thất cũng muốn cười hùa theo, nhưng trước mắt như có cây gậy sắt đung đưa. Ài, đồng môn với người đó không phải việc ngoài ý muốn.

Thiết Thất xụ mặt, nhăn nhó đi theo sư phụ.

. . .

Mắt thấy hôm nay Liễu gia khó tránh một kiếp, nào ngờ tiếng sấm qua đi là ngày sáng sủa.

Nhờ có Lâm đạo hữu dốc sức chống trời nên mới lật ngược tình thế được. Nhưng vị ân nhân của Liễu gia bỗng dưng thành trưởng lão của Thiên Chấn môn là điều làm mọi người không dự đoán được. Vừa rồi xảy ra chuyện gì mà khiến hắn lựa chọn như thế? Là cúi đầu dưới sự uy hiếp của Thiên Chấn Tử hay có lý do riêng?

Nhưng Liễu gia chủ vẫn cảm thấy Lâm đạo hữu bị Liễu gia liên lụy.

Nếu Lâm đạo hữu trở thành cung phụng của gia tộc hoặc đầu vào tiên môn khác vẫn tốt hơn cú đầu dưới tay kẻ địch, tham gia vào Thiên Chấn môn chẳng khác nào đút cho sói ăn.

Sư đồ Thiên Chấn Tử rời đi, đám người Liễu gia lại gần Lâm Nhất.

Liễu gia chủ từ xa đã cung tay, xúc động nói:

- Lâm đạo hữu trượng nghĩa ra tay, gỡ bỏ nguy hiểm lớn lật đổ gia tộc, cứu tộc nhân của ta trong nước lửa. Ơn này sâu nặng, Liễu mỗ khắc sâu trong lòng! Xin nhận cái cúi đầu của chúng ta!

Liễu gia chủ nói rồi cùng đám người Liễu gia hành lễ lơn.

Lâm Nhất đang suy nghĩ lời Thiên Chấn Tử để lại trong Thiên Chấn Tử, chợt thấy Liễu gia đến bái tạ thì rối rít xua tay ra hiệu đừng làm vậy. Nhưng trừ Liễu Hề Hồ còn trong thuyền ngọc ra, những người khác đều trịnh trọng hành lễ.

Lâm Nhất bất đắc dĩ cất ngọc giản, chắp tay nói:

- Trước đó có tình thu nhận, sau có nghĩa đạo hữu, xin các vị đừng để bụng chuyện này làm gì.

Lâm Nhất nói rồi gật đầu với Liễu Hiền và Liễu Yên Nhi.

Huynh muội Liễu gia nhìn nhau cười, tăng mạnh ahỏ cảm với Lâm tiền bối.

Lâm Nhất không vì ơn đòi báo đáp ngược lại đẩy hết công cho người khác, đám người Liễu gia rất là khâm phục.

Liễu gia chủ cười khen:

- Hay cho câu vì đạo hữu, cái gọi là thành tín còn mãi, cánh cửa đạo hữu. Lâm đạo hữu tự mình chỉ dạy, cho chúng ta được ích lợi không nhỏ.

Lâm Nhất lắc đầu, luôn miệng nói không dám, trong lòng thầm nghĩ ta chỉ làm việc theo lòng mình, không có nhiều đạo lý lớn như vậy.

Một giọng nói dịu dàng cất lên:

- Lâm đạo hữu.

Lâm Nhất nhìn sang.

Trong thuyền gọc, mắt Liễu Hề Hồ sáng như làn nước, nét mặt thoáng chút thẹn thùng, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Lâm Nhất nhẹ gật đầu chào, hỏi:

- Vết thương của Liễu đạo hữu sao rồi?

Nữ nhân bình tĩnh lại, khóe môi cong lên, hơi ngước mắt nhìn sau đó rũ mí mắt xuống:

- Vết thương đã bớt rồi, làm phiền Lâm đạo hữu lo lắng. Phải đa tạ ơn cứu mạng của đạo hữu, còn có . . . lúc trước . . . ta từng . . .

Người đẹp tựa ngọc nữ, cao thủ Kim Đan hậu kỳ của Hư Đỉnh môn mà lộ vẻ bối rối thế này.

Lâm Nhất cười thản nhiên nói:

- Ha ha, cũng tại ta ẩn giấu tu vi.

Hắn nói với Liễu gia chủ:

- Tranh đấu một phen khiến ta hơi mệt, nghỉ ngơi vài ngày rồi ta sẽ rời khỏi Ngọc Sơn trấn, xin từ biệt các vị trước.

Không hiểu sao nhìn dáng vẻ Lâm Nhất thản nhiên của Lâm Nhất khiến Liễu Hề Hồ buồn man mác. Nàng lặng lẽ quan sát người kia, nhớ đến sư huynh của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.