Vô Tiên

Chương 1137: Sư đồ bất lương (2)




Khí thế lão giả bất phàm, chính là một tiền bối Nguyên Anh, mà nam nhân trung niên lên tiếng quát mắng người kia có tu vi không yếu, đã là Kim Đan hậu kỳ.

Đứng đối diện trên chóp núi đối diện với hai người này chính là đám người Liễu gia. Lão giả tóc trắng phiêu bồng đi đầu có tu vi Kim Đan sơ kỳ, đứng bên cạnh ngoài Liễu Hề Hồ còn có hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, đều là người của Liễu gia. Đứng sau lưng cách mấy người kia xa hơn một chút là các tu sĩ Trúc Cơ của Liễu gia, huynh muội Liễu Hiền cũng ở trong đó.

Nhìn thấy tình hình trước mắt, trong lòng Lâm Nhất đã hiểu ra mấy phần. E là Thiên Chấn môn tới gây sự với Liễu gia rồi, mà lão giả này chính là Thiên Chấn Tử, nam tử trung niên kia chính là Thiết Thất?

Nhưng Liễu gia thật sự phải đối đầu với hai người như vậy, rắc rối cũng không nhỏ đâu.

Khi Lâm Nhất còn đang âm thầm suy nghĩ thì nam tử trung niên kia đã tức giận. Một tiểu bối Trúc Cơ lại dám chậm trễ trả lời câu hỏi của gã như vậy, thật sự to gan lớn mật mà. Gã cao giọng mắng:

- Xú tiểu tử, lão tử hỏi ngươi đấy, điếc hay là câm rồi? Chẳng lẽ chán sống rồi...

Miệng đầy những từ ngữ ô uế, hung hăng dọa người. Đầu kia vẫn còn tu sĩ, rõ ràng chính là một kẻ cướp xông tới giết người phóng hỏa, mà khi hắn mới xuất hiện đã bị gã này mắng mấy tới mức cẩu huyết phun đầu, thật đáng giận. Lâm Nhất nhếch hai đầu mày, ánh mắt nhìn lướt qua lão giả đứng sau lưng kia, quay lại nhìn đối phương, lạnh giọng trả lời:

- Một tán tu! Tới đây xem náo nhiệt...

Một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ dám tới đây xem náo nhiệt của Thiên Chấn môn, thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ. Nam tử kia giận dữ hóa cười, vung vẩy cánh tay, quát:

- Đồ không biết sống chết, ta...

Gã làm bộ muốn giáo huấn tiểu tử không biết tốt xấu kia, sau lưng đã có người đột ngột nói:

- Thiết Thất, bắt trả nợ lấy linh thạch quan trọng hơn...

Người lên tiếng chính là lão giả kia, sau khi quát bảo nam tử Thiết Thất ngưng lại, liếc xéo Lâm Nhất, rất rộng lượng hừ lạnh nói:

- Tiểu tử, mau cút!

Ánh mắt Thiết Thất hung ác hung hăng trừng mắt nhìn hướng Lâm Nhất, lúc này mới xoay người đáp:

- Sư phụ, đệ tử đã hiểu...

Tục ngữ có câu không phải người một nhà, không vào một cửa. Hai kẻ này không thẹn là một cặp sư đồ, vẻ mặt vênh váo không ai bì kịp, lại tương tự nhau như vậy. Đây là một cặp kẻ ác!

Lâm Nhất hơi lắc đầu, ánh nhìn lạnh lẽo chớp động trong hai mắt. Mà lúc này không phải thời điểm nói nhảm, hắn không muốn dây dưa với đối phương, đúng lúc này từ xa truyền tới giọng nói chậm rãi mà trầm ổn từ đằng xa...

- Vị kia chính là Lâm Nhất! Lão phu Liễu Phương, xin mời vị đạo hữu này tạm thời tránh đi, đề phòng điều bất trắc...

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sang, lão giả râu trắng kia đang tự giới thiệu, còn có Liễu Hiền đứng bên cạnh với thần sắc lo lắng. Vị này chính là gia chủ Liễu gia, trong lời nói có chút thiện ý, khiến người khác không tiện từ chối. Hắn ra dấu chắp tay về phía đó, sau đó mới ngự kiếm bay khỏi đỉnh núi, cách xa hai kẻ ác này.

Sơn cốc trước mắt được dãy núi bao quanh không dưới mười dặm. Hai bên đề phòng nhau, giằng co lẫn nhau, cách xa nhau ba đến năm trăm trượng.

Mà sau khi Lâm Nhất bay xuống đỉnh núi cũng không quay đầu rời đi, mà là xông tới một bên sơn cốc, tìm một chỗ hẻo lánh đặt chân. Có lẽ hắn muốn biết một chút phong thái của cao nhân dị vực; có lẽ hắn thật sự muốn xem một trận đấu náo nhiệt cũng không phải là không thể.

Giống như khi lo lắng đột ngột xảy ra trên đảo Huyền Nguyệt, tất cả lúc này không phải là lo lắng do đó mà ra sao. Khi chuyện ập tới trên đầu mới giật mình không hiểu sao. Thật ra tất cả điều này đều không thể tách rời tuần hoàn nhân quả được.

Nhìn Lâm Nhất bay xuống một sơn cốc đằng xa, Liễu Hiền nhẹ nhàng thở ra. Gia tộc gặp nạn, vị Lâm đạo hữu này cũng không bỏ mặc, ngược lại còn tới quan sát cuộc chiến trước, đủ thấy được nhân nghĩa. Sau khi thúc giục lão phụ thân ra mặt nói chuyện, hắn lại sợ đối phương bị vạ lây, liền cất giọng nói:

- Lâm đạo hữu, mời tới...

Liễu Phương và mấy tộc nhân không đồng tình với hành động của Liễu Hiền. Liễu Hề Hồ đứng một bên vẻ mặt không vui, khẽ cất tiếng trách mắng:

- Việc nhà của Liễu gia ta sao lại để một tiểu bối từ bên ngoài tới xem náo nhiệt được? Hiền Nhi, đừng nhiều chuyện...

Có trưởng bối răn dạy, Liễu Hiền không dám ngỗ nghịch, đành phải nhận lệnh nuốt lời còn chưa nói hết lại. Khi Lâm Nhất nghe được động tĩnh phía bên này, vẫy tay lên chào hỏi, vòng lại bay về phía một ngọn núi không người bên cạnh.

Chỗ đặt chân của Lâm Nhất cách nơi hai bên đối đầu xa ngàn trượng, nhưng vẫn nhìn thấy hết sự việc xảy ra trong sơn cốc. Còn chưa đợi hắn ngẩng đầu nhìn lại, một tiếng hét như sấm rền vang lên...

- Giết người trả tiền, lão phu muốn linh thạch...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.