Vô Tiên

Chương 1112: Sức thắng một bậc (1)




Đùng!

Gậy sắt bị Lâm Nhất huơ nửa vòng rồi lại cắm xuống đất, tiếng rung nhẹ giống như trống trận ầm ầm, như tiếng giáo mác va nhau từ sâu trong lòng đất vọng lên rồi khuếch tán nơi đáy biển.

Cách mấy trăm trượng, Nhạc Thành Tử và Công Dã Kiền bị tiếng rung làm giật nảy mình. Tiếng vang rung động tâm hồn người đến từ phía trước, nhưng trong đáy biển đen như mực này làm họ không thấy được gì.

Lâm Nhất chống Huyền Kim Thiết Bổng, tay chân mềm nhũn, biểu tình kinh ngạc. Gậy sắt này nặng cỡ nào? Nặng gấp trăm lần lúc trước, thứ vốn dễ dàng điều khiển nhưng bây giờ huơ một cái đã khó khăn như vậy.

Ta không tin!

Lâm Nhất quay đầu đánh giá phía xa, hắn nổi lên lòng hiếu thắng, lại đứng tấn, bộ dáng như lực sĩ giang hồ chậm rãi nâng Huyền Kim Thiết Bổng lên. Lực lượng của Long Đan như thủy triều vọt tới rồi biến mất trong tứ chi.

Lại một tiếng đùng, gậy sắt bị Lâm Nhất huơ một vòng rồi nặng nề giộng xuống đất, tim hắn đập nhanh, hai tay bủn rủn, đôi chân run nhẹ.

Giây lát sau hơi thở đều đều, Lâm Nhất không quên hai đồng bạn kia. Đối phương không yên ổn như lúc trước nữa, nét mặt tăng vài phần phập phồng lo sợ hiếm có. Đang ở tuyệt địa, đột nhiên có tiếng vang mà không biết là gì, hai lão nhân chắc như ngồi trên bàn chông rồi.

Khóe môi Lâm Nhất cong lên, thả gậy sắt xuống.

Sức lực nghỉ dưỡng mấy ngày thoáng chốc tiêu hao hết bảy, tám phần, nhưng Lâm Nhất không hoảng loạn, hắn ngồi xếp bằng vận chuyển Long Linh Quyết. Rồng nhỏ trong Long Đan lại bị buộc bơi qua lại, nó rất bất mãn, mang đến linh lực khác lạ càng mãnh liệt hơn.

Ba ngày sau, đá ngầm chỗ Lâm Nhất ở lại vang tiếng nổ, lần này tiếng vang khiến tâm thần người chấn động theo liên tục bốn lần. Sau mỗi cách hai, ba ngày thì lặp lại, động tĩnh càng lúc càng lớn.

Cách một dặm, hai cao thủ Nguyên Anh vẻ mặt bực tức. Giống như đang ngủ nghe tiếng sấm nổ, mưa đánh vào cửa sổ lúc nửa đêm. Trong đáy biển bí hiểm này chợt có động tĩnh như vậy và lặp đi lặp lại, cứ nổ đùng đùng thì ai còn có tâm tư điều tức thổ nạp? Ai còn dám nhập định tĩnh tu?

Nhạc Thành Tử ngồi ngay ngắn trong vòng bảo hộ hình thành từ phù lục, đã không còn vẻ an nhàn nữa mà là mặt ủ mày chau. Tiếng vang đột ngột kia tuy khiến người bất an nhưng ngọn nguồn phát ra động tĩnh mới càng khiến người giật mình. Nếu động tĩnh này không liên quan với tiểu tử kia thì may, nhưng nếu dính dáng đến hắn thì sao? Phải có tu vi cao sâu bao nhiêu mới làm mấy chuyện này được?

Tiểu tử đó có thuật luyện thể, chỉ có hắn mới có thể dựa vào gân cốt vượt qua người thường làm chuyện cậy mạnh như thế.

Nhưng vì sao động tĩnh trước sau không thống nhất? Ban đầu tiếng đùng đùng hai, ba lần, về sau là bốn, năm lần. Nửa tháng qua tiếng đá càng va nhau càng lớn, suốt ngày không yên ắng, về sau thì tiếng vang thưa dần.

Mượn gánh nặng thiên địa để rèn luyện gân cốt, nơi đây là chỗ tu luyện tuyệt vời. Chúng ta đau khổ bị nhốt trong tuyệt địa, tiểu tử kia thì hành công tu luyện?

Nghĩ đến đây, Nhạc Thành Tử giật râu dài không thả tay, thầm nghĩ: Tiểu tử, nếu ngươi thật sự bước ra từ đường cùng thì lão phu không bằng ngươi.

Nhạc Thành Tử thở hắt ra, giương mắt nhìn, tuy có vòng bảo vệ che bên ngoài nhưng vẫn cảm nhận rõ sức mạnh truyền đến từ nước biển tựa sóng gợn.

Công Dã Kiền ngồi ngay ngắn, không vì có rồng đen hộ thể mà nhẹ nhàng, ngược lại lệ khí càng nặng. Nỗi lo, kiêng dè của Nhạc Thành Tử cũng đè nặng trong lòng Công Dã Kiền. Nhạc Thành Tử mang theo ý thưởng thức quan tâm của người lớn tuổi, Công Dã Kiền thì không, lão chỉ có ý nghĩ muốn giết tiểu tử kia. Chí bảo trong Huyền Thiên Điện, bí kíp tiên cảnh Động Chân Kinh, thứ tổ sư của Huyền Thiên môn để lại, món nào cũng là đồ tốt chỉ gặp chứ không thể cầu, sao có thể bỏ qua được.

Như có bàn tay vô hình đẩy nhẹ, Công Dã Kiền lảo đảo, nghệch mặt ra, lúc này mới cảm nhận sức mạnh liên miên từ trong nước biển ập đến. Khói đen dâng lên, Công Dã Kiền lại ngồi vững vàng, mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Trên đá ngầm bằng phẳng, Lâm Nhất đứng vững, sau lưng có chuỗi dấu chân cạn, tay huơ Huyền Kim Thiết Bổng chẳng còn nặng nề như lúc trước, không nhanh không chậm tăng thêm phần tự nhiên như mây bay nước chảy.

Đã qua hai canh giờ nhưng chân Lâm Nhất vẫn đạp, gậy sắt vẫn múa. Hắn không hề thấy mệt ngược lại mắt lóe tia sáng, sắc mặt phấn chấn. Đúng như Nhạc Thành Tử suy đoán, Lâm Nhất xem nơi này là chỗ tu luyện Long Linh Quyết.

Từ ban đầu không cầm nổi Huyền Kim Thiết Bổng, nhấc chân đã vô cùng khó khăn, nhưng Lâm Nhất vận chuyển Long Linh Quyết thì lực lượng Long Đan phục hồi rất nhanh, hơi tăng tiến so với lúc trước. Qua một lúc loay hoay thì rồng nhỏ trong Long Đan bị pháp quyết điều khiển mang đến linh lực hung mãnh hơn, làm Lâm Nhất nhận ra điều kỳ lạ.

Kiệt sức rồi sinh ra thì sức càng hơn một bậc.

Kết quả là mỗi khi Lâm Nhất kiệt sức, đòi Long Đan cung cấp nhiều sức lực hơn. Qua vài lần thì rồng nhỏ trong đan thể giận, nhưng bị Long Linh Quyết khống chế, đành khuất phục. Nhưng nó mang đến linh lực càng mãnh liệt hơn, cố ý làm khó Lâm Nhất, giống như trừng trị hán tử bụng bự lượng cơm lớn, ngươi ăn giỏi lắm mà, cho ngươi no nứt bụng luôn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.