Vô Tiên

Chương 1100: Mưa gió dường như đến (1)




Đêm khuya, tiếng sóng rì rào, mặt biển đen nhánh.

Trong tình thế gấp gáp Lâm Nhất dùng một bộ xương cốt buộc đám người Nhạc Thành Tử lùi lại mới đổi được một ngày nghỉ ngơi yên ổn. Hắn đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt ra, nhẹ nâng tay, nắm vụn linh thạch rơi xuống.

Trước kia một khối linh thạch có thể cho hắn thu nạp nhiều ngày, giờ tu vi tăng cao, linh thạch hết dùng bền.

Lâm Nhất vỗ nhẹ tay, mắt lấp lóe tia sáng, xuyên qua Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận thấy rõ tình hình xa gần như ở ngay trước mắt. Công Dã Kiền, Công Dã Mạc, còn có Nhạc Thành Tử, Yến Khởi.

Lâm Nhất nhìn bộ xương cốt bên cạnh, bất đắc dĩ thở ra. Gặp cảnh khó khăn, đành chịu vậy.

Lâm Nhất chậm rãi đứng lên, bước chậm trên đảo nhỏ, nhưng nét mặt nhìn bốn phía vẫn tràn ngập sợ hãi.

Nhạc Thành Tử nói ba ngày không phải chọn đại mà là có ý định khuyên bảo.

Nhân vật cáo già này tùy ý nói ra một câu đều ẩn giấu huyền cơ, nếu dễ tin lời thì sẽ chịu thiệt, còn không tin vẫn chịu thiệt. Nên mới nói có thể đo lường biển chứ lòng người khó dò.

Lòng ta bình tĩnh thì sóng biển làm sao ảnh hưởng được? Mặc cho Nhạc Thành Tử nhà ngươi có tính toán gì, lo tìm cách thoát đã.

Lâm Nhất vòng quanh đảo nhỏ mấy vòng rồi trở về chỗ cũ, hắn chắp hai tay sau lưng nhìn bốn phía, thầm nghĩ Phong Hải đại trận thật ghê gớm, nhưng ta không tin ngươi không có bất cứ sơ hở gì. Lâm Nhất khó chịu bĩu môi, người chìm xuống lòng đất.

Lặn sâu trăm trượng lòng đất thì Lâm Nhất khựng lại, một vầng sáng mờ ngăn đường đi dưới chân hắn, đây là đại trận của Huyền Thiên môn, nếu xuyên qua chỗ này thì trời cao biển rộng mặc hắn đi.

Lâm Nhất cầm Kim Long kiếm, do dự một lúc rồi chém mạnh xuống. Vầng sáng dao động, hơi vặn vẹo như sóng gợn từ từ khuếch tán, không gây động tĩnh lớn như trong tưởng tượng. Trận pháp này đến thế là cùng, nếu dồn hết sức có lẽ sẽ phá được. Lâm Nhất nghĩ vậy nên giơ tay lên, sau đó thầm ngạc nhiên, vận chuyển Huyễn Đồng nhìn xuống.

Chốc lát sau vầng sáng lan xa không tan biến mà vòng về, chồng lên nhau không dứt, sức mạnh nhát kiếm mới rồi chém xuống bỗng nhiên thành sức mạnh mười kiếm, trăm kiếm từ bốn phương tám hướng tụ tập về, rào rạt như triều.

Lâm Nhất đổi sắc mặt tránh sang một bên.

Lực lượng phản phệ của trận pháp va vào nhau, trong tiếng đùng trầm đục bỗng nổ tung, thanh thế kinh người. Lâm Nhất độn xa mấy chục trượng vẫn cảm nhận từng lớp sức mạnh lần lượt ập đến, dư uy còn đó.

Bứt dây động rừng, lực lượng phản phệ của trận pháp không thể khinh thường, chẳng lẽ Phong Hải đại trận này không có sơ hở để công phá?

Lâm Nhất ở yên trong đá ngầm bên dưới đảo nhỏ một lúc, hắn vẫn không cam lòng. Giây lát sau, Lâm Nhất âm thầm lặn vào nước biển, cất Kim Long kiếm, ẩn linh lực quanh thân, theo dòng nước tìm tòi trận pháp bên dưới.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhất chưa bơi bao xa chợt ngừng lại, cơ mặt co giật, nhưng hắn không nghĩ nhiều, xoay người bỏ chạy ngay. Một luồng kiếm quang rẽ nước chém xuống, thế tới như điện đuổi theo hắn.

Lâm Nhất biết hung hiểm đã đến, không dám khinh thường, xoay người kéo Kim Long kiếm chạy nhanh tới trước, giây lát chui vào trong đá ngầm. Sau lưng hắn vang tiếng nổ, hắn không quay đầu lại chui vào Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận trên đảo nhỏ, lúc này mới thở phào.

Phi kiếm đánh lén bị hụt bay lên mặt nước, chậm rãi bay tới hòn đảo nhỏ cách mười mấy dặm. Lâm Nhất thấy vậy chửi thầm, bực tức phất ống tay áo, hậm hực ngồi xuống.

Trước mắt bao người, muốn lao ra khỏi Phong Hải đại trận hơi khó khăn, nhưng cứ giằng co thế này thì không tốt cho bản thân. Đợi ba ngày mà Nhạc Thành Tử giao kèo đến thì có lẽ tình hình càng tệ hơn.

Lâm Nhất thấy tức ngực, cầm lấy tử kim hồ lô nốc ừng ực, nhưng rượu vào miệng mà lòng không vui nổi.

Lâm Nhất thở ra mùi rượu, chợt nhớ người lâu rồi không ra tiếng:

- Lão Long, ngươi nói một câu gì đi chứ!

Lát sau, một giọng nói lười biếng vang lên trong thức hải của Lâm Nhất:

- Ngươi muốn nói liền nói chuyện? Ngươi xem ta là cái gì? Kêu thì đến, đuổi thì đi sao? Hừ!

Tính tình của Lão Long khiến người khó đoán, giờ đang nổi điên cái gì?

Lâm Nhất sửng sốt:

- Không phải bất kính mà vì có việc xin chỉ dạy, không lẽ Lão Long đang ở trong mộng?

Lão Long nói chuyện ít khi thẳng thắn mà hơi cao sâu khó dò:

- Hừ! Không phải Lão Long ở trong mộng mà là thiên địa nhập mộng, khiến người không muốn tỉnh lại.

Lâm Nhất chiêm nghiệm lời Lão Long nói nhưng vẫn không hiểu, hắn bất đắc dĩ nói:

- Lỗi tại tiểu tử thất lễ, hay là ngươi tiếp tục nhập mộng đi.

Lão Long mắng một câu, sau đó oán trách:

- Nhảm nhí! Đã mộng kiếm quang vạn năm, sao có thể ngủ mãi không tỉnh? Ta muốn tâm thần nghỉ ngơi hơn, nếu không thì . . . Kim Đan của ngươi hơi chật chội chút nhưng đặt mình trong đó dù gì có thể cảm nhận chút thiên địa, có còn hơn không. Xin chỉ dạy? Chỉ cái gì? Không hiểu cứ hỏi, đừng giả vờ giả vịt.

Khi đề cập đến bản thân thì Lão Long luôn ngập ngừng, nhưng lúc răn dạy người khác thì không kiêng dè gì, kiêu căng mà bá đạo.

Lâm Nhất hỏi:

- Mới rồi ta đã thử, Phong Hải đại trận này không dễ đối phó. Nhưng nếu trong vòng ba ngày không thể thoát thân, Nhạc Thành Tử và Yến Khởi lại đến tấn công mạnh vào Tứ Tượng Kỳ Trận của ta thì tình hình không ổn. Chẳng biết Lão Long có gì dạy ta được không?

Lão Long đương nhiên nói:

- Chuyện này có đáng gì? Đống hài cốt kia có chỗ cần dùng, ai dám can đảm tấn công trận pháp thì nghiền xương thành tro.

Lâm Nhất thầm lắc đầu, nói:

- Chẳng qua là kế tạm thời để thở dốc thôi, nếu làm như ngươi nói thì Lâm Nhất này sẽ bị người khinh thường, Nhạc Thành Tử càng sẽ không vì vậy mà dừng tay.

Lão Long không cho là đúng nói:

- Vậy ngươi lấy đống xương mục đó ra làm rối khiến ta còn tưởng . . . thôi, cứ lao ra là được.

Nói nửa ngày cũng như không, tốn nước miếng!

Lâm Nhất lặng lẽ nốc rượu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.