Việc đã đến nước này, tiểu tử này vẫn cứng đầu không nghe, thật bất đắc dĩ!
Nhạc Thành Tử cười gượng gạo, nói:
- Nếu vậy thì để lão phu xem trận pháp của Lâm tiểu hữu cứng rắn cỡ nào.
Nhạc Thành Tử gật đầu ra hiệu với Yến Khởi, thân thể hai người rướn cao lên, cùng ra tay.
Đảo nhỏ nơi Lâm Nhất ở vang tiếng nổ nhức óc.
Tu sĩ Nguyên Anh ra tay thì không đơn giản. Nhìn kiếm quang đầy trời ập đến, Lâm Nhất ở trong Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận khuôn mặt nghiêm túc. Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang không dứt, khiến người không chịu nổi, tâm thần dao động khó bình ổn. Lâm Nhất đánh ra một chuỗi thủ quyết, Càn Khôn trận bàn nhẹ nhàng nổi trước mặt rồi từ từ bay lên cao, đột nhiên hóa thành cột ánh sáng xuất hiện ngay giữa đảo nhỏ. Ngay sau đó, trận bàn biến thành cột sáng tán đi, hòa vào Tứ Tượng Kỳ, cùng nhau chống đỡ, khiến trận pháp càng thêm kiên cố.
Thấy trận pháp bên dưới sinh ra một chút dị dạng nhưng Nhạc Thành Tử và Yến Khởi không dừng tay lại, thi triển tu vi tấn công mãnh liệt. Trong ánh sáng nhấp nháy, đảo nhỏ vặn vẹo, run rẩy như không chịu nổi gánh nặng. Thanh thế lớn như vậy đã kinh động mọi thứ trong phạm vi mấy trăm dặm.
Trên một hòn đảo nhỏ bên ngoài Phong Hải đại trận, đám người đang xem náo nhiệt. Mấy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ vây quanh Công Dã Kiền, tay lão vuốt râu đen, sắc mặt âm trầm.
- Nhạc Thành Tử cáo già mưu mẹo, giăng lưới chờ đợi, thật sự khóa cứng tiểu tử kia.
Ra tiếng là Uổng Xích, giọng điệu có sự ghen tỵ.
Đạt Mông ở một bên sắc mặt âm trầm nói:
- Thế thì sao? Tiểu tử đó toàn thân đầy gai, chờ xem hai cao thủ Nguyên Anh làm sao rút tay về.
Một người cười to bảo:
- Ha ha ha! ‘Sư đệ’ của ta đúng là nhân vật lớn, hoặc bị đánh hoặc gặp nguy.
Trong giọng nói chất chứa thương hại, nhưng nụ cười chân chất trên mặt gã khiến tim Đạt Mông, Uổng Xích thít chặt. Hai người liếc nhau, không kiềm được nhích sang bên cạnh một bước.
Gọi Lâm Nhất là sư đệ thì còn ai vào đây nữa, là Mạc Đại ngày xưa, Công Dã Mạc ngày nay. Người này là tộc đệ của Công Dã Kiền, thân tín của tông chủ, một kẻ mỉm cười giết người. Năm xưa Chính Dương tông gặp nạn, nhiều gia tộc bị hủy đều liên quan đến gã, ai mà vô tình đắc tội với gã thì kết cục cuối cùng rất thê thảm, nên tránh xa loại người này.
Công Dã Mạc thấy hết vẻ mặt của Đạt Mông và Uổng Xích, gã cười khờ hỏi:
- Nhưng nếu Lâm Nhất lại lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết thì hắn sẽ trốn tới đâu?
Mặt Đạt Mông không biểu tình lắc đầu, không muốn nói chuyện.
Uổng Xích cười nói:
- Xin Công Dã trưởng lão chỉ giáo!
Công Dã Kiền đang chắp tay nhìn ra xa, bỗng nhiên hừ một tiếng, trách mắng:
- Có lời gì cứ nói thẳng, đừng dài dòng.
Công Dã Mạc chắp tay, sắc mặt không thay đổi:
- Tuân lệnh! Lúc còn ở Chính Dương tông, ta cảnh giác với Lâm Nhất nhiều hơn với người khác nhưng vẫn bị hắn nhìn ra sơ hở. Hắn luôn gặp nạn lớn nhưng đều gặp nguy thoát khốn, biến nguy thành an, tất cả không phải ngẫu nhiên. Người này nhìn như hiền hòa ngu thiện nhưng khi gặp thời thế sẽ trở nên tâm ngoan thủ lạt, là kẻ bỏ mạng thật sự.
Công Dã Mạc vươn tay chỉ về phía mặt biển phương đông xa, nói với Công Dã Kiền:
- Người như vậy ai dám nói hắn sẽ không một lần nữa bình an thoát khốn trước mặt hai cao thủ Nguyên Anh? Ta cho rằng . . .
Công Dã Kiền nhìn phía trước, nặng nề ừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Điều ngươi lo cũng là việc bản tông chủ nghĩ. Không bầm thây tiểu tử đó ra vạn mảnh thì quyết không bỏ qua, hừ! Nhạc Thành Tử giấu chiêu này, còn không cho chúng ta vào trận pháp, rất đáng giận! Sai người tản ra bốn phía bao vây trận pháp của hắn.
Người Hắc Sơn tông chú ý tình hình trong trận pháp, tu sĩ Huyền Thiên môn cũng vậy.
Trên một đảo đá ngầm, một nữ nhân trung niên một mình trông chừng một cây cờ trận. Nữ nhân mặc áo trắng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng khắc khổ, nàng thấy hết mọi thứ trong trận pháp, bất đắc dĩ lắc đầu, nét mặt thêm phần lo âu.
Nhìn người trẻ tuổi kia làm nàng nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng và bất lực của đồ đệ nhà mình. Nữ nhân trung niên thở dài, áy náy và hối hận dâng lên trong lòng.
Kỳ nhi, đừng trách sư phụ vô tình, ngươi có biết sư phụ đã rơi bao nhiêu giọt lệ vì ngươi không? Chỉ trách sư phụ vô nghĩa, bị dục vọng riêng che mắt.
Nếu lặp lại ngày hôm đó, vi sư sẵn lòng chết thay ngươi!
Nhiều năm qua đạo tâm của vi sư không vững, tu vi dừng bước không tiến bộ, đây là báo ứng!
Sư phụ nhìn lầm người, xem ngọc thô là đá cứng. Người trẻ tuổi kia gặp nhiều đau khổ nhưng không nhụt chí, bị sống chết dồn ép vẫn không khom lưng, vi sư tự nhận không bằng. Nhưng hôm nay hắn lại rơi vào trùng vây, Kỳ nhi, ngươi nói xem sư phụ nên làm sao?
. . .
Trên đảo nhỏ vẫn sấm chớp giật đì đùng, Lâm Nhất ở trong trận pháp nhíu chặt mày.
Nhạc Thành Tử và Công Dã Kiền không uổng là cao thủ Nguyên Anh, hai người liên hợp công kích hơn một canh giờ mà vẫn chưa chịu dừng tay. Lâm Nhất dốc hết sức lo giữ trận pháp, không dám lơ là.
Đối mặt cao thủ tấn công mãnh liệt, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận không thể thiếu pháp lực thêm vào. Hai bên cách biệt tu vi quá lớn, Lâm Nhất cảm thấy tâm thần mệt mỏi, tuy trận pháp vẫn dư sức chống đỡ, nhưng thời gian lâu sau hắn không nhịn được thầm bực tức. Bên ngươi có đến mấy chục người, cứ luân phiên thế này thì ai chịu nổi?
Lâm Nhất thầm cắn răng, Lâm Nhất đánh ra một thủ quyết rồi xoay người nhảy vọt lên, tay cầm Kim Long kiếm.