Vô Tiên

Chương 1095: Bị buộc bất đắc dĩ (2)




Có người hét to:

- Hừ! Ngươi giết Dư Hành Tử trưởng lão, tội không thể tha thứ! Có giỏi thì đừng trốn trong trận pháp, đi ra so cao thấp với chúng ta!

Đó là một tu sĩ trung niên mảnh khảnh, bộ dạng chính khí nghiêm nghị. Mấy tu sĩ khác cũng la ó hùa theo: Đi ra chiến! Đi ra chiến!

Mấy tu sĩ này ỷ vào người đông thế mạnh, khi dễ người ở trong trận pháp chỉ có một thân một mình.

Lâm Nhất dựng thẳng đôi chân mày nhìn tu sĩ trung niên cầm đầu lên tiếng, hắn ngồi im nhưng há miệng phun ra Kim Long kiếm, giơ tay chỉ.

Tu sĩ trung niên mảnh khảnh lớn tiếng kêu gọi:

- Phi kiếm của tiểu tử này biết ẩn hình, các sư đệ cẩn thận!

Đồng bạn của gã vội cẩn thận đề phòng. Quả nhiên, Kim Long kiếm của Lâm Nhất chưa bay ra trận pháp đã mất bóng trong không trung.

Mấy tu sĩ Huyền Thiên môn lấy pháp bảo phòng thân ra, chực chờ đón quân địch, nhưng qua giây lát không thấy động tĩnh gì.

Mấy tu sĩ thầm thắc mắc, nhìn xuống thì thấy người ở trong trận pháp khép hờ mắt, vẻ mặt nhàn nhã như đang ngồi yên nghỉ ngơi, kim kiếm đã quay về nằm trên đầu gối của chủ nhân.

- Hừ! Làm bộ làm tịch!

Thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Bị người trêu đùa khiến tu sĩ trung niên vừa xấu hổ vừa tức tối, mấy người khác cũng vậy, lại vận dụng phi kiếm công kích trận pháp bên dưới.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiếng oanh kích vang không ngớt bên tai, mấy người ở trên trời bận rộn, Lâm Nhất ở dưới đất thờ ơ.

Khi mấy tu sĩ vây công trận pháp hơi thả lỏng đề phòng thì chợt vang tiếng hét thảm.

- A!

Là tiếng la của tu sĩ trung niên, gã lảo đảo sắp té, từ khi nào sau gáy ghim một cây kim mỏng.

Lâm Nhất chợt mở mắt ra, Kim Long kiếm nằm trên đầu gối bỗng bay lên, nhanh như tia chớp đâm xuyên qua ngực của tu sĩ trung niên, kim mỏng quỷ dị đã biến mất trong trời đêm.

Có người hét to:

- Vô Ảnh Châm có độc!

Trong tiếng hét lại một người rớt xuống mặt biển.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiếng rơi xuống nước liên tục, vệt kiếm bay đi xa, bốn phía dần lắng xuống, chỉ có tiếng sóng biển vỗ chậm chạp mà nặng nề.

Sự việc diễn ra đột ngột, khiến người bất ngờ không kịp đề phòng. Họ bị đánh lén liên tục mất hai người, tu sĩ Huyền Thiên môn còn sống không dám ở lại tại chỗ, ngự kiếm né ra xa. Lâm Nhất đứng lên, tùy tay thu về Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận và Sái Mang, kéo Kim Long kiếm lao nhanh về phía tây.

Chớp mắt đã vượt hai trăm dặm, có luồng sáng chặn đường hắn đi. Hai tay Lâm Nhất vung Kim Long kiếm chém mạnh xuống.

Ầm!

Vang tiếng nổ trầm đục, trận pháp không lung lay. Lâm Nhất chưa kịp tiếp tục phát cuồng thì mười mấy vệt kiếm bắn nhanh tới. Lâm Nhất quay đầu bỏ chạy, đổi nơi khác dùng lại chiêu cũ, vệt kiếm vẫn bám sát. Hắn lại chạy, tình hình vẫn như cũ. Lâm Nhất vốn định xử từng người, nhưng người ta trốn xa, hắn không kịp đuổi theo thì đã rước lấy mười mấy thanh phi kiếm. Bất đắc dĩ hơn nữa là những tu sĩ giữ trận pháp này không ló mặt ra, chờ có người xông trận là họ hợp sức chặn, rất khó ứng đối.

Cứ thế qua một nén nhang, Lâm Nhất quay về hòn đảo nhỏ ban đầu. Bày Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận xong hắn bực tức ngồi bệch dưới đất, tức giận thở hồng hộc.

Nhạc Thành Tử, ngươi có giỏi thì lại nhốt ta năm mươi ba năm!

Bực tức một lúc rồi Lâm Nhất đánh ra thủ quyết ổn định trận pháp. Dù sao rảnh rỗi, không có người dám tới gần quấy rầy, Lâm Nhất lấy hai khối linh thạch ra thổ nạp.

Một đêm trôi qua, chân trời dần sáng.

Bầu trời xanh trong bị trận pháp phong lại tựa như nhiều tầng mây âm u, sương mù không thấy mặt trời.

Trên đảo nhỏ, Lâm Nhất ngồi xếp bằng, ngước đầu nhìn phía xa, khóe môi cong lên lạnh lùng.

Hai bóng người ống tay áo dài bay bay đạp không khí đến. Môi Nhạc Thành Tử treo nụ cười, mặt hồng hào. Yến Khởi thì mặt lạnh như nước, vẫn cẩn trọng.

Lâm Nhất lạnh lùng liếc qua hai người này, giương mắt nhìn phía xa. Cách mấy trăm dặm có đám người Hắc Sơn tông, trong đó Công Dã Kiền sắc mặt âm trầm tràn ngập sát khí. Còn một bóng người quen thuộc.

Là gã? Vóc dáng chắc nịch, mặt mày chân chất kia là Mạc Đại Mạc sư huynh đây mà. Công Dã Mạc, thì ra ngươi đã sớm chạy tới trên biển, ta còn tưởng rằng không tìm thấy ngươi, hừ!

Nhạc Thành Tử từ xa lên tiếng chào hỏi như người quen thân:

- Lâm tiểu hữu, không ngờ hai chúng ta lại gặp mặt.

Yến Khởi không nói một lời, nhẹ gật đầu rồi thôi.

Lâm Nhất nhìn hai người đã đến gần, xụ mặt xuống, vẫn ngồi im:

- Nhạc Thành Tử tiền bối, hiện giờ là lúc tra ra manh mối.

Nhạc Thành Tử nhìn xuống Lâm Nhất biểu tình bình thản, vuốt râu trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Tình cảnh này là bị buộc bất đắc dĩ, nhưng mà . . .

Nhạc Thành Tử lắc đầu, sắc mặt dần lạnh băng, ẩn chứa tức giận trách cứ:

- Đám người Dư Hành Tử không có ác ý, tại sao ngươi lạm sát? Hiện giờ lão phu rất khó xử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.