Vô Tiên

Chương 109: Phía sau núi (1)




Lâm Nhất không để ý tâm tư của ba người ra sao. Dựa vào Bì chấp sự tối hôm qua từng nói, người đến nuôi ngựa, đều là ở bên Ngoại Sự đường không như ý. Chỉ cần sau này bọn họ không đối nghịch với mình, chuyện này cũng coi như qua. Lẫn nhau lại không có thâm cừu đại hận gì, thông cảm nhau mà sống, cần gì phải hùng hổ doạ người!

Xa Mã đại viện tới gần biên giới Ngoại Sự đường, ngoài cửa là một con đường rất lớn. Bên trái hẳn là dẫn tới sơn môn, phía bên phải hẳn là đi phía sau núi mà Bì chấp sự nói.

Thân ở địa phương xa lạ, khắp mọi nơi đều chưa quen thuộc, hắn không biết nên đi đâu.

Thời điểm trong lòng Lâm Nhất do dự, ngẩng đầu thấy mấy người đi về phía Xa Mã đại viện. Hắn liền đứng ở trước cửa viện, nghỉ chân quan sát.

Trong những người tới, có một trưởng lão xích y râu dài, Lâm Nhất từng thấy qua, trong ký ức, người này hẳn là họ Mã, không ngờ lại là trưởng lão của Thiên Long phái. Phía sau theo ba đạo sĩ, là thầy trò Chân Nguyên Tử, cũng không lạ mặt.

Mấy người đi tới trước Xa Mã đại viện, Lâm Nhất không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể cúi đầu thi lễ:

- Bái kiến trưởng lão!

Mã trưởng lão thấy một đệ tử sam y hành lễ, phất tay nói:

- Nhanh đi chuẩn bị mấy thớt ngựa, bản trưởng lão muốn đến hậu sơn.

Lâm Nhất đồng ý, xoay người chạy trở về. Trong viện đã không thấy ba người Trầm Đinh, hắn không rảnh suy nghĩ nhiều, từ trong chuồng ngựa mình trông giữ, dắt ra bốn con tuấn mã, giao cho bốn người kia.

Mã trưởng lão cũng không nhìn Lâm Nhất, lạnh giọng nói:

- Đi theo hầu hạ!

Liền cùng ba đạo sĩ xoay người lên ngựa.

Bất đắc dĩ, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là lại về sân, dắt ra một con ngựa, cưỡi lên theo ở phía sau.

Phía trước âm thanh của Mã trưởng lão lại nhẹ nhàng vang lên:

- Xa xa tuỳ tùng.

Lâm Nhất bĩu môi, thả chậm tốc độ, thấy mấy người chạy xa, hắn mới chậm rãi đi theo ở đằng sau. Thầm nghĩ đệ tử ngoại môn giống như tiểu nhị ở cửa hàng, gọi đến quát đi, làm hắn không ngừng oán thầm.

Dọc theo chân núi đi về phía trước, đi tầm năm sáu dặm, vòng qua một vách đá, trước mắt rộng mở trong sáng.

Một sơn cốc khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Sơn cốc ở gần suối nước róc rách, cây cỏ xanh tươi. Xa xa thế núi hùng vĩ, thẳng đứng ngàn trượng, quần phong duyên dáng, xông thẳng lên trời.

Một thác nước từ trăm trượng đổ xuống, phi lưu cuồn cuộn, âm hưởng tựa như bôn lôi, thỉnh thoảng còn có chim hót uyển chuyển, không dứt bên tai...

- Thực sự là giống như tiên cảnh, thắng cảnh Cửu Long, danh bất hư truyền!

Chân Nguyên Tử ở trên ngựa vuốt râu than thở.

- Ha ha, sơn cốc này có tên là Ngọa Long.

Mã trưởng lão mỉm cười nói.

Chân Nguyên Tử thở dài nói:

- Cửu Long quần phong hùng vĩ, mượn thiên địa chi lợi, mang tư thế phong vân, Ngọa Long thăng thiên a! Tên Ngọa Long cốc, diệu thay!

Mã trưởng lão nghe vậy bất động thanh sắc, từ từ đi tới, ngón tay của hắn chỉ thác nước xa xa nói:

- Thác này tên là Cửu Long Thác, dưới thác là Cửu Long đàm.

- Vách đá chống đỡ Cửu Long ngàn trượng, được! Thác này cao ngàn trượng, thế như vân bôn, vang như thiên lôi, thật kinh tâm động phách!

Chân Nguyên Tử không ngừng tán thưởng:

- Bần đạo tu hành mấy chục năm, vân du tứ phương, kiến giải rộng trời cao, thức vân sâu tùng lão, nhưng vẫn cảm thấy không đủ! Cố nhân có câu, bế quan nhà nhỏ hiếm thấy đạo, không bằng ngàn dặm đến tu hành! Mã trưởng lão thực sự là tri kỷ của chúng ta!

Mã trưởng lão nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, lông mày không khỏi nhíu lên.

Chưởng môn để hắn bồi Chân Nguyên Tử, thăm dò động cơ của ba thầy trò này. Hắn ước gì đối phương không đề cập tới ý đồ đến, cũng tiện giả bộ hồ đồ.

Ai biết cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn nói. Trên mặt Mã trưởng lão cười ha ha, nhưng trong mắt ưng loé lên một tia khó chịu.

Xa xa, Lâm Nhất như không có liên hệ gì với mấy người phía trước. Hắn nhàn nhã đỡ yên ngựa, xem xét phong cảnh sơn cốc, nhưng trong lòng nói thầm.

Chân Nguyên Tử này ngôn từ tùy ý, nhưng tựa như ngầm có chứa huyền cơ. Mà Mã trưởng lão lão luyện thành thục thì lại quá ổn trọng, như trong lòng có e dè. Lần đầu nghe được trưởng bối trong môn phái đối thoại, để Lâm Nhất đối với nhân tình thế sự trong chốn giang hồ, nhiều hơn một phần hiểu rõ.

Thầy trò Chân Nguyên Tử và Mã trưởng lão đương nhiên sẽ không nghĩ đến, đệ tử ngoại môn xa xa không đáng chú ý kia, đang mang đầy hứng thú đánh giá mình. Nếu biết cách xa như vậy còn có thể nghe được hai người đối thoại, thì ý niệm của Chân Nguyên Tử và Mã trưởng lão sẽ cộng đồng đối phó đệ tử sam y không đáng chú ý kia.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, trên mặt Mã trưởng lão mang theo nụ cười, theo Chân Nguyên Tử không ngừng than thở, cũng tùy theo không ngừng gật đầu, chỉ là nửa ngày không nói lời nào. Chân Nguyên Tử nói chuyện hàm thâm ý, hắn lại làm như không thấy, trầm ngâm chốc lát nói:

- Đạo trưởng, phía trước không xa là Phách Hạ phong, một trong Cửu Long quần phong. Bởi vậy bộ hành ở trong núi, có thể ngắm được kỳ quan Cửu Long Vân Hà. Mặt khác, Mạnh trưởng lão cũng ở nơi này. Chúng ta tới đó uống chén rượu tâm tình?

Chân Nguyên Tử thần thái phi dương, cười ha ha nói:

- Mạnh trưởng lão cũng là người hào sảng, Mã trưởng lão nói, cũng là bần đạo mong muốn!

Mã trưởng lão nhìn Lâm Nhất ở xa xa khoát tay ra hiệu, liền cùng thầy trò Chân Nguyên Tử xuống ngựa đi bộ.

Nguyên lai là không để mình đi theo.

Thấy mấy người dần dần không còn hình bóng, Lâm Nhất nhảy xuống ngựa, phóng tầm mắt nhìn xa xa. Quần phong như họa, mây mù lượn lờ, lại có lầu các ẩn vào trong đó, làm cho người ta có cảm giác thần bí cao không thể chạm.

Lâm Nhất thầm nghĩ, làm đệ tử ngoại môn, là đừng nghĩ tìm tòi hư thực, mà mình cũng không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải tra xét, mới có thể biết càng nhiều tin tức có lợi, mới có thể để cho hành trình Đại Hạ Quốc của mình trở thành có khả năng. Bằng không bị vây ở trong Xa Mã đại viện, bị động tiêu cực chờ đợi, sẽ làm cho tương lai biến thành mờ ảo và hư vô.

Chờ mấy thớt ngựa ở bên hồ uống nước xong, Lâm Nhất lên ngựa, quay đầu đi về. Trong miệng hắn huýt sáo, mấy thớt ngựa ngoan ngoãn theo ở phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.