Dưới một đỉnh vuông tương tự, Yến Khởi mặt lạnh băng đứng trong ánh sáng đỏ rực mông lung, mặc cho thế công của Đạt Mông Hắc Sơn tông như triều thì vẫn không dao động. Phi kiếm của Yến Khởi hóa thành luồng sáng đầy trời, rực rỡ như mưa vây kín đối thủ vào giữa.
Sắc mặt Đạt Mông âm trầm, đã lấy ra cờ nhỏ màu đen năm mặt, Quỷ Sát Kỳ xoay tít bên cạnh lão như lốc xoáy màu đen ngăn cách tất cả phi kiếm đâm tới. Nhưng mỗi khi Đạt Mông muốn rút ra thì bị từng luồng kiếm quang trở nên sắc bén hơn ngăn lại bước chân, buộc lão tiếp tục giằng co với đối phương.
Muốn đánh thì đánh, muốn đi liền đi, vậy đặt bản tông chủ ở chỗ nào?
Thấy Đạt Mông ruột gan rối bời, mặt Yến Khởi tràn ngập mỉa mai.
Yến Khởi liếc hướng Vệ Tòng biểu tình tức giận, lạnh lùng hỏi:
- Vì sao làm như vậy? Ngươi biết còn hỏi nữa?
Vệ Tòng định phản bác.
Yến Khởi trầm giọng nói:
- Chính Dương tông có năm Chính Dương Đỉnh, lại được gọi là Ngũ Hành Đỉnh, đỉnh là ngũ hành, đan dương phương hưng! Đây là vật trấn sơn mà tổ sư khai sơn để lại, ngươi đã phản bội sư môn thì có mặt mũi nào sử dụng Chính Dương Đỉnh của ta?
Nét mặt Vệ Tòng thoáng hiện vẻ xấu hổ và tức tối, Vệ Tòng uất giận nói:
- Ta uẩn dưỡng pháp bảo nhiều năm, tại sao ngươi . . .?
Yến Khởi hừ lạnh một tiếng:
- Tại sao ta có thể điều khiển Nhâm Quý Đỉnh của ngươi? Hừ! Chính Dương Đỉnh có bộ khẩu quyết phong đỉnh để ngừa trục trặc gì. Ngươi có gan sử dụng đỉnh ngay trước mặt bản tông chủ thì nên nhận kết cục này!
Vệ Tòng đã ngộ ra, lắc đầu, lạnh lùng chế giễu:
- Ha ha ha! Thật không ngờ bên trong Chính Dương Đỉnh còn ẩn giấu điều kỳ bí, vậy ăn nói thế nào với những các chủ ở trong tông môn?
Yến Khởi nói:
- Trên đời luôn có tiểu nhân, đương nhiên phải phòng ngừa trước khi xảy ra chuyện.
Mặt Vệ Tòng đen như nhọ nồi, tức giận quát:
- Thứ giả dối như ngươi làm Vệ mỗ cảm thấy xấu hổ!
Nói chuyện không hợp, hai kẻ quen biết lâu năm bắt đầu tranh chấp.
Đạt Mông tức điên rống to:
- Vệ trưởng lão, bây giờ không phải lúc ôn chuyện! Thiếu tông chủ bị giết, nếu để mặc Yến Khởi và tiểu tử kia bình yên tự do, bị tông chủ truy cứu thì hai chúng ta đều không tránh khỏi trách nhiệm!
Cơ mặt Vệ Tòng co giật, bực tức phất ống tay áo rồi xoay người lại. Nếu lão không thể dùng Chính Dương Đỉnh thì không cho ai khác lấy được nó!
Vệ Tòng đang định thu về đỉnh nhỏ bỗng thấy Lâm Nhất chạy lại, giành trước vươn tay ra.
Thấy Lâm Nhất muốn thừa dịp cướp lấy Chính Dương Đỉnh, Vệ Tòng mắng to:
- Vô sỉ!
Vệ Tòng vung cánh tay lấy ra Chính Dương Kim Long Thủ, cùng lúc đó, một con rồng vàng giống hệt tới sau mà đến trước, không chút nhường bước. Hai con Kim Long Thủ cùng nguồn cùng gốc sắp va chạm vào nhau, đỉnh nhỏ lơ lửng trên cao chợt hóa thành luồng sáng đen bay đi.
Hai người ngây ra, vội dừng tay, xoay người nhìn lại. Trong tay Yến Khởi có thêm một đỉnh nhỏ, mắt chất chứa trào phúng.
Nhâm Quý Đỉnh này được uẩn dưỡng trong Kim Đan nhiều năm, liên kết tinh thần với lão, vậy mà chớp mắt đã . . . hơn nữa bên trên có ấn ký tinh huyết, nếu . . . Vệ Tòng mặt biến sắc.
Yến Khởi không quan tâm suy nghĩ của Vệ Tòng, lớn tiếng nói với Lâm Nhất:
- Lâm Nhất, ta ban đỉnh này cho ngươi chịu không? Chính Dương Đỉnh lấy giáp ất, bính đinh, canh tân, nhâm quý cùng mậu kỷ trong tạo hóa ngũ hành, có năm đỉnh, uy lực của nó thế nào thì không cần phô bày ra, mới rồi ngươi đã lĩnh giáo một chút.
Trong Chính Dương tông còn có thứ tốt như vậy, hơi bất ngờ. Đây là báu vật phòng thân khắc địch, đương nhiên ta muốn lấy rồi, chứ không thì đã chẳng xông lên cướp giật với Vệ Tòng. Nhưng cướp về và được Yến tông chủ nhà ngươi tặng là hai việc khác nhau.
Lâm Nhất hậm hực phất tay:
- Đa tạ Yến tông chủ kịp lúc phong lại bảo đỉnh, nhưng tại hạ là người phúc mỏng.
Yến Khởi lẳng lặng nhìn Lâm Nhất rồi thu về đỉnh nhỏ.
Vệ Tòng thấy vậy vừa ngạc nhiên vừa thầm thở phào. Nếu Yến Khởi xóa ngay ấn ký tinh huyết trên đỉnh nhỏ thì Vệ Tòng liên kết tinh thần với nó sẽ bị liên lụy, khó tránh bị thương nhẹ. Hành động vừa rồi của Yến tông chủ rõ ràng là đang cứu người, sao lần này . . .
Quen biết nhiều năm, Vệ Tòng tâm cao khí ngạo luôn xem thường Yến Khởi. Nhưng lúc này lão phát hiện đối phương thâm sâu khó đoán, có lẽ đây là khuyết điểm của lão.
Phi kiếm và roi vàng dây dưa trên trời, Vệ Tòng gọi kiếm về.
Kiếm quang xoay quanh người Vệ Tòng, lão nói với Lâm Nhất:
- Không có Chính Dương Đỉnh thì ta vẫn có thể trừng trị ngươi!
Vệ Tòng bấm thủ quyết, áng mây đen mông lung sinh ra từ bàn tay lão.
Ánh sáng vàng chợt lóe, Long Tu trở lại cổ tay Lâm Nhất. Hắn nhìn bàn tay của đối phương lại sinh ra dị trạng, nhớ lại tình trạng thê thảm của Kim Long kiếm làm hắn do dự.
Lão Long mắng:
- Lôi pháp quèn chứ có gì, xông lên đánh hắn đi!
Lôi pháp quèn vẫn có thể đánh ngươi lộn nhào đấy thôi. Có lẽ Lão Long thật sự bị quấy nhiễu mộng đẹp, chứ không thì đã chẳng nổi giận đến thế.