Đi về phía trước, núi lớn càng thêm hiểm trở.
Luồng ánh sáng của phi kiếm xẹt qua không trung, trong núi non rừng rậm thỉnh thoảng có dải cầu vồng lóe lên lại vội vàng biến mất. Có không ít người tham gia náo nhiệt, nhóm Chính Dương tông tiếp tục đi về phía trước.
Qua bốn năm canh giờ đi, phía trước là một sơn cốc u ám, trên đỉnh núi xuất hiện mấy tu sĩ ngồi đứng khác nhau. Yến Khởi cũng ở trong đó. Hơn mười đạo kiếm cầu vồng chậm lại, Lãnh Thúy dẫn đầu bay xuống...
Trên đỉnh núi có hai vị ngồi, chia ra làm Yến Khởi cùng Nhạc Thành Tử. Còn lại bốn người đứng thẳng là Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo cùng với hai vị tu sĩ Kim Đan trung kỳ của Huyền Thiên môn. Một nhóm người chờ ở đây, vẻ mặt tất cả đều nghiêm trọng. Hai nhà gặp mặt tự có hàn huyên một hồi, Lâm Nhất lại đi tới vách đá, lặng lẽ quan sát sơn cốc phía dưới.
Chỗ sơn cốc này không lớn, có phạm vi bốn năm dặm, lại cực kỳ sâu. Chính là mùa cây cỏ tươi tốt, đáy cốc sâu nghìn trượng lại là cảnh tượng hoang vắng không có một ngọn cỏ, thung lũng trụi lủi phủ một lớp sương màu hồng, có phần kỳ lạ!
Lâm Nhất nhìn lại về phía đông của thung lũng, cuối tầm mắt có một sơn động tối tăm, trong cửa động cao mấy trượng có sương mù màu hồng đang chậm rãi chuyển động, không ngờ thần thức không nhận biết rõ tình hình bên trong.
Người của Hồng Vân cung ở đâu? Người của Hắc Sơn tông lại đi đâu? Còn nữa, đám người Nhạc Thành Tử của Huyền Thiên môn hẳn đã sớm tới chỗ này, lại canh giữ ở trên đỉnh núi này là đang đợi gì?
Đang nghĩ, Lâm Nhất nghe được có người nói, rõ ràng là hỏi hắn.
- Lâm tiểu hữu, tại sao lại đứng một người nhìn phong cảnh vậy?
Nhạc Thành Tử trước sau luôn để ý tới động tĩnh của Lâm Nhất, có chút nhàn rỗi lại đánh tiếng nói chuyện với hắn.
Lâm Nhất xoay người lại, chắp tay nói:
- Sư trưởng hai nhà đang nói chuyện, ta là thế hệ vãn bối cũng không dám xen vào!
Lãnh Thúy dẫn đầu, theo thứ tự trưởng ấu, đám người Lăng Bá qua chào hỏi đồng đạo Huyền Thiên môn, rồi tránh sang một bên. Có Nhạc Thành Tử lên tiếng, cái hắn một mình chuồn sang một bên ngắm phong cảnh, thoáng cái đã trở thành nơi bị rất nhiều ánh mắt chú ý.
- Ha ha! Đúng vậy! Ngươi không nên tới gần tham gia náo nhiệt!
Nhạc Thành Tử vuốt râu cười ha hả. Ông ta cùng Yến Khởi ngồi quay mặt về phía sơn cốc, hai bên theo thứ tự là tu sĩ của hai nhà.
Hơi ngạc nhiên, Lâm Nhất đứng ở vách đá chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn lướt qua Yến Khởi, thấy dáng vẻ đối phương thờ ơ. Hắn lại nhìn Nhạc Thành Tử nói:
- Tiền bối ngụ ý là Lâm Nhất ta không nên tới chỗ này?
Nhạc Thành Tử chậm rãi gật đầu, nụ cười kia khiến cho người ta khó có thể phỏng đoán.
Yến Khởi từng nói qua câu này, còn khiến người ta xem thường. Nhạc Thành Tử tự nhiên nói ra lời như vậy, cũng không phải là trùng hợp. Chẳng lẽ phía sau chuyện này còn có huyền cơ khác! Nếu như vậy, suy đoán lúc trước lại có phần tin được...
Cân nhắc một lát, Lâm Nhất mang theo vài phần nghi ngờ nhìn Nhạc Thành Tử, hỏi:
- Vì ta đến, những chuyện này lại khác sao?
Ném qua ánh mắt đầy thâm ý, vẻ mặt Nhạc Thành Tử vẫn như trước, chậm rãi nói:
- Nước xối, tất đá trôi ra! Làm sao phải hỏi nhiều như vậy!
Hừ! Nói chỉ nói ba phần, lại che giấu tâm tư! Lại xem lát nữa làm sao tìm ra manh mối! Âm thầm lắc đầu, Lâm Nhất không nói thêm gì nữa, mà vén vạt áo ngồi xuống. Hắn không coi ai ra gì như vậy, vẫn không làm cho Nhạc Thành Tử khó chịu, trái lại làm cho người nào đó lặng lẽ yên lòng.
Tuy nhiên, đối mặt với hai vị Nguyên Anh tiền bối, Lâm Nhất thiếu đi sự sợ hãi cùng tôn kính nên có, trái lại bày ra địa vị ngang hàng, thực sự khiến người ta ngạc nhiên. Lăng Bá càng ngạc nhiên hơn, vẻ mặt có thêm vài phần do dự! Đám người Mộc Thiên Viễn nhìn quen mắt cũng không thấy gì, chỉ có Đông Phương Sóc vui vẻ, cảm giác quang vinh!
Sau khi nghỉ ngơi, Quảng Tề Tử của Huyền Thiên môn lại kể ra tình hình ở đây...
Một tháng trước, sau khi nhận được tin giản cầu cứu của Hồng Vân cung, Nhạc Thành Tử dẫn theo mười vị đệ tử Kim Đan tới chỗ này. Tình hình Khốn Long cốc rõ ràng, có thể thấy được vết tích tu sĩ đã chiến đấu nhưng không thấy có vết chân người xuất hiện, mà sơn động này lại thành một nơi khả nghi.
Xét thấy đám sương trong cốc có khả năng ngăn cản thần thức, Nhạc Thành Tử không dám khinh thường, lại lệnh cho hai đệ tử đi vào trong sơn động kiểm tra trước. Ông ta cùng những người khác canh giữ trên núi, chờ tin tức.
Hai đệ tử Kim Đan đi vào động, lại phát hiện ra một thanh phi kiếm thất lạc, hẳn là của tu sĩ Hồng Vân cung. Nhạc Thành Tử không vì vậy mà trấn tĩnh, lại lệnh cho đối phương tiếp tục đi sâu vào tra xét. Ai ngờ mười ngày trôi qua cũng không thấy hai người này quay lại.
Đây chính là hai tu sĩ Kim Đan trung kỳ, lại đi không quay lại như thế, chắc là gặp bất trắc. Chưởng môn Huyền Thiên môn - Quảng Tề Tử cùng trưởng lão Hoằng Đạo ngồi không yên, liền muốn liên thủ vào động tìm kiếm. Nhạc Thành Tử không đồng ý, trái lại phái hai người khác xuống.
Lại qua mười ngày, một người vào động mà quay về. Tình hình trong động rất kỳ lạ, sau khi lạc mất người đi cùng, bất đắc dĩ, chỉ đành phải một mình quay về bẩm báo. Nhạc Thành Tử lại phái hai người theo hắn vào sơn động, lệnh cho nó để lại tín hiệu trên đường đi, cũng lấy mười ngày làm giới hạn, nếu có bất ngờ, chắc chắn sẽ cho người tới cứu viện.
Ánh nến không rõ, lại sử dụng sách lược thêm dầu này, thực sự khiến người khó hiểu. Nhạc Thành Tử kiên trì, Quảng Tề Tử cùng Hoằng Đạo lại hiểu ra, yên tâm chờ ở trên đỉnh núi này.
Mười ngày đảo mắt đã qua, đệ tử vào động lại không có động tĩnh. Sáu tu sĩ Kim Đan lại cứ thế còn. Chưởng môn Quảng Tề Tử vẫn hoảng hồn. Khi hắn muốn hỏi cách đối phó thì đoàn người Chính Dương tông tới.
-... Theo lời báo lại, trong động này có động giống như mê cung vậy, rắc rối khó phân biệt. Nếu như có người Hắc Sơn tông ẩn nấp trong đó, quả nhiên là nguy hiểm đáng sợ! Về phần bước tiếp theo nên làm thế nào...
Nói đến đây, Quảng Tề Tử liếc nhìn về phía sư thúc Nhạc Thành Tử. Thấy đối phương khẽ gật đầu ra hiệu, hắn lại chắp tay nói với Yến Khởi:
- Mong rằng Yến tông chủ chỉ giáo!
Tính tình Yến Khởi cao ngạo đã lâu, bây giờ lại là một trong ba tu sĩ Nguyên Anh của Đại Hạ, còn là tồn tại như đỉnh phong trong tiên môn, nội liễm nhưng uy thế hơn người. Quảng Tề Tử muốn hỏi, hắn không rảnh để ý, mà nhìn Nhạc Thành Tử hỏi ngược lại:
- Chúng ta tới đây có dụng ý gì?