Hắn đi qua nơi nào? Lâm Nhất muốn đi quận Cố Bỉ.
Làm người phải chú ý có ơn báo ơn, có thù báo thù, Lâm Nhất cũng vậy. Nhưng đối với hắn, tất cả ân oán tình thù cũng không có gì khác với phong cảnh sau lưng. Chỉ là có cái đã in sâu vào trong lòng khó có thể quên; có cái lại giống như cành lá héo úa, chạm nhẹ lại vỡ nát, bị ném lại phía xa.
Nợ ân tình dĩ nhiên nặng, cần gì phải măng theo thù hận ra đi!
Công Dã Bình giết Nhược Thủy tiên sinh, chắc chắn phải lấy mạng đền mạng. Công Dã Mạc hại mình suýt chết, chắc chắn cũng bị trừng phạt. Không vì vui vẻ nhất thời, chỉ là làm một cái kết. Trong lòng thoải mái hơn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn? So với dính dáng tới Huyền Thiên môn và Dư Hành Tử, lại thật sự xóa bỏ được sao?
Một mảnh mây ung dung nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu, che đi ánh nắng chói chang. Chân Lâm Nhất điểm nhẹ, kiếm hồng chợt bay lên, lao thẳng mây qua mù ra ngoài. Nhìn xuống mặt đất, vạn vật có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời giống như mái vòm, hình như không còn cao xa như trước. Ý nghĩ thoáng động, hắn vội vàng bay lên, giống như lưu tinh đổi chiều, xông thẳng vào vòm trời.
Sau một nén nhang, kiếm hồng thoáng dừng lại. Trong mắt Lâm Nhất có vẻ ngạc nhiên, lập tức hào khí phát ra, lấy ra Huyền Thiên Thuẫn và tiếp tục bay lên. Tuy chỉ nửa nén hương đã có gió cản lại mang theo hơi lạnh thấu xương cùng lực mạnh làm cho tốc độ bay lên bị cản lại. Hắn chưa kịp đứng vững, trong hư vô có khói xanh lan tràn, nhìn như mờ ảo nhưng có xu thế muốn cắn nuốt tất cả. Đây là gió mạnh phía chân trời!
Trong lòng chợt lạnh, toàn thân Lâm Nhất đã mặc long giáp, khẽ cắn môi và lại xông lên. Chỉ một lát, khói xanh mờ ảo hóa thành từng cơn bão táp, từ bốn phương tám hướng, từ sâu bên trong hư vô rít gào tàn sát bừa bãi đến. Hắn nhiều lần giãy giụa, lại ngã xuống, đến ngoài nghìn trượng mới chật vật dừng lại được.
Lâm Nhất vừa thoát chết, trong lòng còn sợ hãi nhưng lại không cam lòng ngẩng đầu. Bình thường gió mạnh không thấy sâu cạn, đây là cuối trời sao?
Do cảm thấy cơ thể lạnh giá, ngay cả long giáp cũng không chịu nổi, Lâm Nhất không ngừng run rẩy. Dưới chân là mọi thứ quen thuộc, lúc này cũng trở nên mờ ảo. Trên đầu là nơi gửi gắm mộng tưởng lại lạnh giá, khó khăn như vậy sao?
Thật thành giả, mộng tưởng thành bất đắc dĩ, nhỏ bé hèn mọn là ai?
- Ha ha! Không biết trời cao, không biết đất dày! Lâm tiểu tử, ngươi nói người kia là ai?
Tiếng cười của lão Long vang lên.
Lâm Nhất lắc đầu cười khổ, cũng không cậy mạnh nữa mà đi xuống. Thấy hắn không nói lời nào, lão Long dạy dỗ:
- Không tu nguyên thần, không chịu được gió mạnh! Tiểu tử ngươi nhớ kỹ, đừng lấy tính mạng ra làm trò đùa!
Sau khi xuống mấy ngàn trượng, trên thân lại cảm thấy thoải mái, lúc này Lâm Nhất mới chậm rãi bay về phía trước, hỏi:
- Vừa rồi là đến cuối trời sao?
- Ha ha! Ngươi cho rằng nhảy nhót vài cái như vậy lại đến cuối trời sao?
Chế giễu một tiếng, lão Long không cần suy nghĩ nói:
- Trời không có điểm cuối!
Không biết sao vì, trong lòng của Lâm Nhất run lên, hỏi:
- Nguyên thần thành công lại có thể xuyên qua gió mạnh. Tiểu tử ta muốn biết ngoài gió mạnh là cái gì, lão Long có thể giải thích nghi ngờ cho ta được không?
- Một đạo lý rõ ràng như vậy, ngay cả người phàm còn có thể nói được một chút, sao đến ngươi lại hồ đồ rồi?
Sau khi hỏi ngược một câu, lão Long cao giọng, nói:
- Ngoài gió mạnh có thể có gì? Ngoài trời có trời!
Lâm Nhất cười gượng nói:
- Ta trời sinh tính tình ngu ngốc không chịu nổi, sao có thể nhìn xa trông rộng như lão Long! Tuy nhiên, tình hình bên ngoài trời thực sự khiến nhân thần qua lại, không biết có giống với nơi đây không?
- Tiểu tử thối, ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi xem, cần gì phải hỏi người khác chứ!
Không biết là nhìn thấu tâm tư của Lâm Nhất, hay cố làm ra vẻ huyền bí, trong giọng nói của lão Long lộ ra vài phần đắc ý, lại khinh thường nói:
- Ngươi quá yếu! Chỉ sợ không có bản lĩnh này!
Đã quen với lời chế giễu của lão Long, lòng hiếu thắng của Lâm Nhất dâng lên, nói:
- Lại không phải là tu thành nguyên thần sao? Ngươi cứ chờ đấy...