Vô Tiên

Chương 1038: Thứ mang (1)




Lôi Minh Cốc là tiên phường, tu sĩ ra vào chung quy phải có lúc giao dịch, hoặc là tìm một nơi nghỉ tạm mấy ngày. Bởi vậy, có thu được lợi ích linh thạch, nơi này lại tương đương cùng chợ ở thế tục, cũng từ từ phát triển lên. Tuy nhiên, lợi ích trong tiên phường đều bị tu sĩ Hắc Sơn tông lấy đi, không có liên quan gì với cốc chủ tên danh không thực Phong Lôi này. Ngược lại, ông ta còn phải nén giận. Nếu không phải nhất thời tâm thần không yên, ông ta cũng không muốn trở lại nơi cảnh còn người mất này.

Sau khi biết được tình hình của Lôi Minh Cốc, Lâm Nhất lại muốn giết những người của Hắc Sơn tông. Mà vì huyết thệ quấn thân, Phong Lôi bất đắc dĩ chỉ có thể lo sợ không yên luống cuống. Vì thế, ông ta đành phải âm thầm tính toán, cũng lệnh cho đối phương không cần để ý tới chuyện trong cốc, tất cả tất có người gánh chịu.

Sau khi trấn an Phong Lôi, Lâm Nhất một mình đi ra khỏi động phủ giữa sườn núi kia. Hắn phóng tầm mắt nhìn lại thấy trong sơn cốc có sức sống bừng bừng, ngược lại cũng là một địa phương không tệ. Trên sườn núi phía dưới có mười gian phòng, trên con đường lát đá xanh có bóng người lắc lư. Ngoài trăm trượng phía bên tay phải còn có hai cái động phủ, xung quanh xanh biếc, chính là một nơi tu luyện tốt.

Lôi Minh Cốc do hai tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ trông coi, còn lại có hơn mười tên đệ tử Luyện Khí. Tuy nói Hắc Sơn tông không có động tĩnh, nhưng không ảnh hưởng tới những người ở đây sống an nhàn, mơ được tiêu diêu tự tại.

Thần thức đảo qua tất cả sơn cốc, hắn thấy bố trí giống như lời Phong Lôi đã nói. Tộc nhân Phong gia còn khoảng hai trăm người, đều là người phàm. Mà trong bốn năm mươi tu sĩ, loại bỏ người áo đen chỉ còn sót lại tán tu hoặc là đệ tử trong tiên môn nhỏ.

Theo con đường xuống dưới chân núi, Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng đi về phía bên phải. Đúng lúc này, một người áo đen từ phía dưới vội vàng chạy tới.

Đó là một nam tử vạm vỡ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, trong tay còn cầm một cái hộp gỗ. Nhìn thấy một tu sĩ xa lạ đang đi dạo ngắm phong cảnh, sắc mặt người này nghiêm lại, trách mắng:

- Không được đi dạo ở đây, mau rờ đi!

Lâm Nhất rất nghe lời dừng bước, cười ha hả. Người kia khinh thường hừ một tiếng, lao về phía động phủ cách đó trăm trượng.

Một cành cây khô vươn ra ngăn cản ở trước người, Lâm Nhất tiện tay bẻ nó nhét vào dưới chân. Người áo đen đi xa, hắn không nhanh không chậm nâng bước chân lên.

Hai động phủ cách nhau không xa, ngược lại có vẻ xa với bên phía Phong Lôi. Có thể thấy được tình cảnh của Phong gia.

Người áo đen nhanh chóng chạy đến trước động phủ, cao giọng bẩm báo một tiếng rồi đi thẳng vào một cửa động trong đó. Thần thức của Lâm Nhất theo sát...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sư thúc, đệ tử nhận được một món đồ tốt!

Tiến sơn động, người áo đen lại tươi cười nịnh nọt, cung kính dâng hộp gỗ trong tay lên.

Động phủ này phải rộng rãi hơn so với của Phong Lôi rất nhiều. Lọt vào tầm mắt là chiếc ghế trường kỷ, đồ ngọc đồ cổ, đều là đồ vật trong nhà của phàm tục. Trên chiếc giường mềm có một người trung tuổi nằm nghiêng, gương mặt ửng đỏ, toàn thân mặc tơ lụa, làm gì còn dáng vẻ của tu sĩ nữa. Thấy có thủ hạ hiếu kính, người này miễn cưỡng ngồi dậy, hai mắt lại sáng lên, nhìn chằm chằm vào hộp gỗ và cười nói:

- Trong cốc đều là một ít tu sĩ nghèo, làm gì có thứ gì tốt chứ...

Một cái hộp gỗ dài một mét được mở ra, bên trong là một cái gai nhọn dài bảy tấc, to bằng ngón út, còn thoảng mùi tanh hôi.

- Đây là vật do một tán tu từ bên ngoài đến gửi bán, nghe hắn nói nó vô cùng kì diệu, đệ tử động lòng mới...

- A! Nói thế nào...

- Hì hì, hắn nói đây là 'Sái Mang' cực kỳ hiếm có, là vật độc nhất trên thân của linh sái, vô cùng sắc bén. Nếu như có thể để sư thúc chế luyện nó một lúc...

- Người kia đưa ra giá bao nhiêu?

- Một trăm linh thạch...

- Hừ! Thật sự dám ra giá trên trời vậy sao...

Người trên giường nhỏ hừ một tiếng, trong mắt không che giấu được vẻ tham lam, lại bất mãn ngẩng đầu lên. Chỗ cửa động có tiếng bước chân vang lên, một lão già dáng vẻ tu sĩ không báo đã vào. Ông ta vội vàng nhận lấy cái hộp gỗ kia, cười nói:

- Chẳng lẽ sư huynh cũng coi trọng 'Sái Mang' này...?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Người tới lộ vẻ vui mừng, vung một miếng ngọc giản trong tay lên, nói:

- Cuối cùng tông môn cũng có động tĩnh... Sái Mang? Đây chính là độc châm trên thân của sái thú, chính là bảo vật có thể gặp không thể cầu đâu! Nếu sư đệ muốn nhường lại, vi huynh từ chối thì lại thành bất kính...

Tu sĩ trên giường nhỏ kia vội vàng giấu cái hộp gỗ ở sau lưng, nói:

- Vẫn nói chuyện tông môn đi...

Nhìn hai vị tiền bối tranh chấp, tên đệ tử Luyện Khí kia chỉ đành phải cười ngượng ngùng lui sang một bên, trong lúc vô ý quay đầu lại, sắc mặt hắn ta thoáng ngẩn ra, lập tức kêu lên:

- Ai cho ngươi tiến vào đây?

Có người tiến vào động phủ lại không biết, tiếng la này làm kinh động hai tu sĩ Trúc Cơ...

Sau một lát, Lâm Nhất đi ra khỏi cửa động phủ này. Hắn quay đầu nhìn phía sau, lại vén vạt áo bào ngồi ở trên một tảng đá được hoa cỏ vây quanh, thong thả nhìn ngọn núi.

Chỉ một lát sau, Phong Lôi trốn trong động phủ đứng ngồi không yên, nhận được truyền âm vội vàng chạy tới. Thấy dáng vẻ nhàn nhã của Lâm Nhất, ông ta không khỏi thở phào một cái. Không đợi ông ta đi tới gần, đối phương nhìn sơn cốc phía dưới, nói:

- Từ hôm nay, Lôi Minh Cốc này đều thuộc về Phong gia ngươi!

Mặc dù đã biết tất cả chuyện đã xảy ra ở nơi này, Phong Lôi vẫn bất an nói:

- Mặc dù hai người kia không phải vì ta... Nếu như ngày khác Hắc Sơn tông tới truy cứu, ta phải làm thế nào cho phải...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.