- Dư Hành Tử lòng dạ khó lường, Quảng Tề Tử lòng tham không đáy, còn có Nhạc Thành Tử già mà không đáng cho người ta kính trọng cùng Nguyên Tế Tử đê tiện vô sỉ!
Nói xong những lời này, Lâm Nhất chợt lấy ra một bình rượu khác, uống hai hớp, lúc này mới thở ra một hơi, nhìn sắc mặt Lãnh Thúy tái nhợt còn nói thêm:
- Huyền Thiên môn trên dưới nhốt ta năm mươi ba năm. Hai lão già Nguyên Anh ra tay ám toán vào lúc ta Kết Đan, kết quả lại thế nào? Bọn họ có thể nhận được mấy lời tới tiếng từ chỗ ta? Tục ngữ nói rất hay, người kính ta một thước, ta mời ngươi một trượng! Người hủy ta một hạt gạo, ta cướp người ba đấu. Nhưng Lâm Nhất ta cũng không phải là người tính toán chi li, chung quy vẫn bị người mắng là kẻ bất lực...
- Hừ! Là lão Long mắng, xem ngươi có thể làm được gì...
Có người đúng lúc lên tiếng khiêu khích.
- Lâm Nhất, ngươi nói vậy là có ý gì? Cho rằng Chính Dương tông tính kế ngươi sao? Trên dưới Tông môn tử thương vô cùng nghiêm trọng đều là giả sao? Chẳng lẽ Yến tông chủ đích thân đón ngươi trở về núi, trong lòng cũng có ác ý sao?
Hình như không kìm chế được cơn giận, Lãnh Thúy bỗng nhiên đứng dậy, lạnh giọng nói.
- Nữ nhân trở mặt giống như lật trời! Lâm tiểu tử, ha ha! Ngươi phiền phức lớn rồi...
Lão Long đang nhìn chuyện chê cười, lại không quên lên tiếng nhắc nhở:
- Nữ tử này bề ngoài giả vờ tức giận, khí cơ lại bình tĩnh giống như nước, có kỳ lạ...
Lâm Nhất không để ý tới lão Long lải nhải, chậm rãi đứng dậy. Hắn cầm lấy bình rượu lại uống một hớp, lúc này mới nhìn về phía Lãnh Thúy nói:
- Chúng ta sống ở trong trời đất này, không thoát khỏi bốn mùa vây khốn, mà bồi hồi giữa sống chết, đau khổ giãy giụa vì dục niệm, nhận hết sắp xếp của thế đạo này! Thiên Cơ khó lường, chúng ta mặc cho người khác ra roi lại không cam lòng, còn phải bị người sắp xếp, ai sẽ tình nguyện chứ...?
Thấy mặt Lãnh Thúy vẫn cau có, Lâm Nhất than thở một lúc sau đó lại nói tiếp:
- Không phải là đúng hay sai, tự sẽ có phán xét. Lâm Nhất ta là một người thế nào, chắc không thể gạt được Yến tông chủ cùng Lãnh các chủ. Vừa rồi, nếu như trong lời nói có gì sơ suất, vẫn mong lượng thứ cho, ha ha!
Hắn cười ha hả lại giống như không có vấn đề gì mà uống rượu, trên mặt cũng không có ý cười.
- Trước đó, Lạc Y rất nhiều hồi tưởng nhắc tới chỗ tốt của ngươi. Ôi! Ta còn tưởng rằng đồ đệ bảo bối của ta thích ngươi, lúc này mới tác hợp cho nàng cùng Mộc Thiên Viễn thành đạo lữ! Ngươi có biết nguyên nhân trong đó không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Thúy đột nhiên chuyển đề tài, tiện tay vén lọn tóc bên tai, lộ ra vẻ dịu dàng nội liễm, tuyệt đối ngược lại với người vừa gây sự vừa rồi. Thấy Lâm Nhất kinh ngạc, nàng chậm rãi nói:
- Ngươi phải biết, nguyên nhân trong đó cũng không có người nào nói với ngươi!
Dừng một chút, thấy không có người lên tiếng trả lời, Lãnh Thúy ngược lại nhìn về phía Lâm Nhất nói:
- Theo thời gian, ngươi nhất định sẽ sánh ngang cùng Yến tông chủ!
Nói ở đây, nàng đã mặt hiện lên sương lạnh, lạnh giọng lại nói:
- Vừa nãy chỉ là nói đùa, không nên xem là thật, xin lỗi không tiếp được!
Nói xong những lời khó hiểu Lãnh Thúy xoay người rời đi. Đúng là tới như mưa rào, đi như gió mát, khiến người ta không thể nào ứng phó được. Lâm Nhất cảm thấy bất ngờ, dứt khoát ngồi xuống, suy nghĩ lung tung một hồi vẫn không tìm ra manh mối.
- Lão Long, những lời cuối cùng của nữ tử này khiến người ta thấy khó hiểu. Ngươi có thể giải thích được không?
Lâm Nhất thỉnh giáo. Quả nhiên, sau tiếng cười xem thường qua đi, lại có giọng nói kiêu ngạo vang lên:
- Đầy chiêu tổn hại, khiêm tốn được lợi, thời gian chính là thiên đạo, giống như trẻ nhỏ dễ dạy!
Thấy Lâm Nhất xem thường hừ một tiếng, lão Long cười nói:
- Nghe lời phải nghe tiếng, lời của nữ tử càng phải nghe trái lại. Vừa rồi không phải nàng đã nói rồi sao, “không được làm thật”, ngươi cần gì phải làm thật chứ? Nhớ kỹ, thật sự hợp tác với nữ tử thì người cuối cùng chịu thiệt nhất định là ngươi!
- Sao ta càng lúc càng hồ đồ vậy... Lão Long, sao ngươi quen thuộc với tâm tính nữ tử như thế?
Lâm Nhất hỏi. Lão Long bật cười, nói:
- Lão Long ta bao nhiêu tuổi rồi, có yêu ma quỷ quái gì chưa thấy qua? Đây chẳng qua chỉ là một nữ tu nho nhỏ mà thôi! Lời nàng nói lúc trước chưa chắc là thật, những lời phía sau cũng chưa chắc là thực, chẳng qua là tìm xem lá bài tẩy của ngươi thôi. Về phần... Về phần dụng ý thật sự... mẹ nó ta sao biết được?
Có lẽ bị lời của mình quấn cho không ra được, lão Long cuối cùng không nhịn được gầm thét! Lâm Nhất bỏ bình rượu lại ôm lấy đầu, nhưng lão Long vẫn không chịu bỏ qua, tức giận nói:
- Nhân tính là một thứ khổ không thể nói hết, không phải đồ vật mà có thể cân nhắc được... Mẹ nó, mấy thứ này lại bày ra rõ ràng ở đó mà cứ bỏ gốc lấy ngọn, không cần suy nghĩ, đi ra đánh một trận sống mái là được, bình thường ngươi lại không phải là một món đồ, mệt chết lão Long...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Long còn đang thở hổn hển, Lâm Nhất cẩn thận nói:
- Chỉ có thể ngầm hiểu, không thể truyền lời...?
- Hừ! Dám chọc ghẹo lão Long, tiểu tử, ngươi tiến bộ không ít đấy!
Hình như truyền đến là tiếng đọng tốn hơi thừa lời của lão Long, Lâm Nhất bĩu môi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Thúy đến đây có ý gì, không cần nói cũng biết, giống như lão Long nói, ý nàng đã bày rõ ràng ra đó, biết lại được, không cần tích cực.
...
Cùng lúc đó, trong Đan Dương Các của Đan Dương Phong, Yến Khởi đứng dựa vào cửa sổ, trong tay vẫn cầm một miếng ngọc giản. Chòm râu dài của y bị gió thổi phất phơ, vẻ mặt lại trầm như nước. Một bóng người quen thuộc đi tới phía sau. Y xoay người sang chỗ khác. Đối phương cười, lại khẽ lắc đầu.
Có thể chỉ có người trước mắt mới có thể khiến cho Yến Khởi quên mất thận trọng. Tay y nắm lấy chòm nón, lên tiếng an ủi:
- Nóng vội thì không thành công!
- Phu quân có thể bình định, đi là chuyện lớn! Ngươi nhân nhượng như vậy, chỉ sợ chuyện không có phần của mình!
Lãnh Thúy từ Thiên Cơ Phong trở về, vẻ mặt vẫn như cũ, khiến người ta khó có thể tưởng tượng được vừa rồi nàng còn cùng người giương cung bạt kiếm. Nàng đi tới gần, kéo nhẹ khuỷu tay của Yến Khởi nói:
- Nghĩ tới trước đây, nếu để cho Lạc Y cùng người kia kết thành đạo lữ, làm sao gặp được phiền phức hôm nay! Ngươi lại cố ý như vậy...
Vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lãnh Thúy, Yến Khởi cười không nói. Người bên cạnh còn nói:
- Nghĩ lại, vẫn là phu quân cao nhìn một bước. Người kia cùng Thiên Viễn có giao tình không cạn... Tuy nhiên linh mạch của Thiên Cơ Phong bị hao tổn, sao có thể bỏ mặc như vậy được?
- Trước khi lấy phải cho đi đã! Đó chỉ là một linh mạch, làm sao có thể tổn thương Dương Sơn?
Yến Khởi không đáp mà hỏi ngược, đã nói rõ tâm tư. Lãnh Thúy suy nghĩ sâu xa, lại hỏi: