Vô Tiên

Chương 1013: Dậy thì (2)




- Đệ tử không phải là sốt ruột sao? Ai bảo tông môn không hỏi không nghe chuyện này, khiến người ta bất đắc dĩ!

Hai người đều là lão đầu râu bạc, chỉ là Cổ Tiễu béo hơn, lại là tu sĩ Kim Đan, tự nhiên có thêm vài phần khí thế. Tuy nhiên tính nết hai người không khác nhau, đều rất quen thuộc, tuy nói bối phận khác nhau nhưng nói tới nói lui cũng không chú ý nhiều như vậy.

Thấy Giản Dĩ chịu thua, Cổ Tiễu hừ một tiếng, nói:

- Trong Địa huyệt có vết tích người xâm nhập, ta sao không cẩn thận tra xét. Tuy nói nham thạch nóng chảy có khả năng che giấu thần thức, mà tình hình phía dưới hai mươi trượng chỗ vẫn không thoát khỏi pháp nhãn của lão phu. Ai có thể ẩn thân ở đó? Tu sĩ dù sao cũng là thân thể máu thịt, dựa vào pháp lực thần thông có thể ở trong dung nham nóng chảy của Địa hỏa một thời gian, nhưng không thể lâu dài. Mơi đây đã từng xuất hiện tình hình này bao lâu? Hơn hai năm...

Cổ Tiễu đang nói, trong gian phòng đá sảnh đột nhiên vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, Giản Dĩ kêu:

- A! Địa hỏa tắt...

Trong một con đầu rồng cuối cùng còn sót lại, ngọn lửa suy yếu chớp hiện rồi đột nhiên yên tĩnh. Tắt rồi! Địa hỏa của Đoán Tạo Đường thật sự tắt rồi! Trong khoảng thời gian ngắn, xung chim không tiếng động.

Bỗng vang lên tiếng Cổ Tiễu hô to...Ai hủy linh mạch Địa hỏa của ta, ta với hắn không đội trời chung...

...

Hơn hai năm! Ngày đó bước vào Địa hỏa trong nham thạch nóng chảy, Lâm Nhất càng không thể cứu vãn, vẫn luyện công đến nay vẫn chưa đi ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong khí hải, Long Đan không còn là toàn thân óng ánh trắng, mà bọc một lớp màu vàng, tất nhiên là một Kim Đan khác của Lâm Nhất. Con rồng màu vàng nhỏ bên trong chỉ là ngủ say, cực kỳ ngoan ngoãn. Trên Kim Đan thật sự của hắn, trong màu vàng hiện ra một tia màu tím thần d, ẩn chứa uy thế kinh người.

Ngồi ở sâu trăm trượng trong Địa hỏa dưới nham thạch nóng chảy, trong con ngươi có ánh sáng màu đỏ lóe lên, Lâm Nhất chậm rãi mở mắt, thản nhiên nhếch mép. Hơn hai năm vận công tu luyện không ngủ không ngừng, khiến cho toàn thân long giáp cũng mang theo một tia khí hỏa diễm, mơ hồ lộ ra màu son chì càng cứng hơn trước. Ngoài ra, hắn ở trong nham thạch Địa hỏa nóng chảy, cuối cùng trải qua hai năm rèn luyện, gân cốt hắn rắn chắc vượt quá sức tưởng tượng.

Chậm rãi giơ hai cánh tay ra, nhẹ nhàng nắm bàn tay lại, hai bóng con rồng dài một trượng lập tức xuất hiện ở sau lưng Lâm Nhất. Đây không còn là một cái đầu rồng cực lớn mà đã mọc ra thân thể. Đây là một con rồng màu vàng hoàn chỉnh khéo léo mờ ảo quấn quanh hắn, giống như Long Linh tái thế, uy phong lẫm liệt.

Lúc này, Lâm Nhất lại giống như canh giữ một con rồng vàng ở trong dung nham Địa hỏa nóng chảy, long giáp màu vàng ròng trên toàn thân có ánh sáng chớp động, mạnh mẽ giống như có Long Linh bám thân khiến người ta tin tưởng, hai nắm đấm đủ để khiến tu sĩ Kim Đan lùi bước.

Trên cánh tay lại có ánh sáng chớp động. Chính Dương Kim Long Thủ xuất hiện, lập tức hòa làm một thể cùng long ảnh. Một con rồng màu vàng ngưng thực bỗng nhiên xuất hiện giống như Chân Long phụ thể. Lâm Nhất cao hứng, đứng dậy đánh một quyền. Ai ngờ vừa nghĩ thì quyền thế sinh ra uy lực mạnh mẽ, nắm đấm của hắn chưa đến, long ảnh đã lao đến đằng trước. Con rồng màu vàng mở miệng muốn rít gào, bị hắn ôm trở lại.

Nham thạch nóng chảy xung quan sôi lên gây ra động tĩnh đã khá lớn. Thêm một tiếng rồng ngâm, chỉ sợ sẽ kinh động tất cả Đan Dương Sơn!

Bỗng nhiên Lâm Nhất nhận ra được điều gì, khẽ quát một tiếng:

- Lão Long, trở về...

Tiếng la chưa dứt, một tia sáng màu vàng đột nhiên từ trong lòng đất dâng lên, ngược lại bị Lâm Nhất mở miệng nuốt vào. Ngay sau đó hắn bấm thủ quyết, toàn thân hắn biến mất trong Địa hỏa.

- Ha ha! Lần này có chút thú vị!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Người nói chuyện là lão Long, thỉnh thoảng có tiếng ợ vang lên dường như được ăn uống no đủ. Lâm Nhất không để ý tới lão, trong phút chốc đã xuất hiện ở bên trong động phủ của mình, theo bản năng bĩu môi.

Lần này sao chỉ có chút thú vị chứ? Đơn giản là quá thú vị! Linh khí một số Địa mạch gần như cạn kiệt, Cổ Tiễu đã nổi trận lôi đình. Lo lắng lúc đầu vẫn không có thể tránh được. Cái này nên làm thế nào cho phải đây?

Từ lúc lão Long mới bắt đầu bước vào Địa hỏa, cho đến lúc này vẫn tính theo khuôn phép cũ, chưa có ý định sinh loạn gì, nhưng linh khí địa mạch làm sao chịu nổi lão ngày đêm thu nạp. Lâm Nhất chìm đắm trong tu luyện, cảm nhận tu vi nâng cao và sảng khoái, chờ tới khi cảm thấy không ổn thì đã muộn rồi!

- Một linh mạch vừa phá lại nhỏ mà thôi! Ba hai năm sẽ tự mình làm khôi phục lại như ban đầu...

Trong Kim Đan, lão Long chắp hai tay sau lưng đi thong thả, trông có thần khí hơn. Lão nhiều lần giơ ngón tay ra nói như ra lệnh:

- Phải tìm thêm tám, mười linh mạch nữa mới tốt, chẳng qua điều dưỡng mốt chút mà thôi! Ngươi cứ nghe lão Long nói, không thiệt đâu!

Thấy Lâm Nhất không lên tiếng, lão Long xem thường nói:

- Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ! Sau khi Long Linh Quyết của Thăng Long Quyết đại thành, ngươi sử dụng Long Đan, uy lực của nó không thua kém tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Trải qua linh lực của địa mạch nuôi dưỡng, thêm lực Long Đan giúp đỡ, ngươi đã có tu vi Kim Đan trung kỳ. Thử nghĩ, dưới Nguyên Anh, ai còn có thể là đối thủ của ngươi? Hừ! Lão Long chẳng qua nói hơi nhiều, không giống một vài người tu vi thực tế nhiều, còn thể hiện mình đức hạnh chịu thiệt, kiếm được vất vả, ta khinh!

Hai năm qua bế quan có thể nói là thu hoạch ngoài dự đoán của Lâm Nhất. Nghe lão Long trách cứ khiến hắn không thể nào cãi lại. Hắn sửa sang xong quần áo, thu trận pháp ở cửa động và thản nhiên đi ra ngoài.

Quả nhiên, trước động phủ đã có mấy người chờ. Người đứng chắp hai tay sau lưng nhìn về phía biển mây là Yến Khởi. Vẻ mặt Lãnh Thúy cùng Cổ Tiễu lại không rõ. Xa hơn một chút còn có một người đang đứng, không ngờ là Đông Phương Sóc với vẻ mặt hớn hở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.