- Nếu như linh mạch trong lòng đất hỗn loạn, bị Chính Dương tông biết được tình hình thực tế thì ở trên phương diện tình cảm chung quy cũng khó xử. Hơn nữa, bây giờ ta đang ở chỗ này...
Lâm Nhất dứt khoát nói thẳng ra lo lắng trong lòng.
- Hừ, con người ngươi chỉ ăn mềm không ăn cứng, còn thật sự để cho tiểu tử Yến Khởi kia nắm chắc tính nết, sau này đáng đời gặp xui xẻo!
Lão Long bất mãn.
Lâm Nhất xem thường nói:
- Ta sao có thể là hạng người mặc cho người đắn đo chứ! Tuy nhiên...
Lão Long lên tiếng ngắt lời:
- Tuy nhiên cái gì? Nói chuyện với ngươi đúng là phí công!
- Linh khí linh mạch ít nhưng không thấy hỗn loạn, cho dù là bị người biết được cũng không tính là hành động ác ý...
Lâm Nhất nói tiếp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu như vì vậy mà bị đám người Yến Khởi trách hỏi, vừa lúc mượn cơ hội rời đi...
Lão Long trầm mặc một hồi, mới bực bội nói:
- Tiểu tử, ngươi nói quanh co nhiều như vậy, còn không phải là muốn lão Long ta đừng hủy linh mạch sao?
Lần này, đổi lại Lâm Nhất nghẹn lời. lão Long lại đột nhiên gầm hét lên...
- Mắt chó coi thường người, ta là người không biết phân biệt sao? Tuổi ngươi còn trẻ lại một bụng toàn suy nghĩ ma quỷ, cố gắng học hạng người tâm cơ thâm trầm khó lường. Làm người cần thẳng thắn như lão Long ta đây...
Lâm Nhất không thể không che đầu, mặc cho lão Long thoả thích tức giận gào thét, phát tiết. Cuối cùng, hắn phun ra một tia sáng màu vàng. Kim Long kiếm lập tức xuống dưới đất, cho đến sâu bên trong Thiên Cơ Phong.
Cuối cùng cũng thanh tịnh, còn không đợi Lâm Nhất thở phào, vì Kim Long kiếm cùng tâm thần nối liền, giọng nói đắc ý của lão Long đã vang lên trong thức hải:
- Linh mạch nơi này có lợi cho long đan của ngươi, còn có ích trên phương diện tu vi... Ha ha! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
Lâm Nhất âm thầm bĩu môi nhưng không nghe theo, mà cho thần thức chìm vào trong lòng đất. Kim Long kiếm đã đi qua nham thạch nóng chảy, đến sâu bên trong lòng đất, linh khí dồi dào lập tức bị nó thu nạp, khí cơ xung quanh lại không vì vậy mà cuồng loạn. Chắc hẳn lão Long có chút thu lại.
Lâm Nhất trở lại Đan Dương Sơn, xem như tạm thời dừng chân. Qua mấy ngày đầu xã giao qua đi, hắn đánh tiếng với Các chủ Thiên Cơ các Cổ Tiễu, bảo là muốn bế quan, lại phong kín động phủ chỗ mình ở. Chuyện này truyền tới trong tai Yến Khởi, y xem thường điều này. Ngược lại Lãnh Thúy có chút không hài lòng!
Theo lý thuyết, sau khi Lâm Nhất quay về Đan Dương Sơn nên đi tới nhà của Yến Khởi chào hỏi để tỏ vẻ tôn kính. Nhưng tông chủ Chính Dương tông dựa vào thân phận không xuất hiện ở Thiên Cơ Phong. Nhưng Lâm trưởng lão mới nhậm chức không bước chân ra khỏi nhà không nói, còn muốn bế quan, rõ ràng không muốn xuất hiện quá nhiều với người khác, không khỏi khiến cho người ta có oán trách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong Đan Dương các của Đan Dương Phong, Lãnh Thúy lúm đồng tiền vẫn, đi tới giường bên hướng về phía ngồi im trong Yến Khởi nói:
- Vừa rồi có Cổ Tiễu truyền âm đến, nói là Lâm Nhất bế quan. Ha ha! Ta vốn nghĩ hắn sẽ đến bái kiến tông chủ chàng, ta cũng nhân cơ hội kết bạn một lúc. Ai ngờ, người này còn là một người cao ngạo...
Yến Khởi chậm rãi mở mắt, vô cùng kinh ngạc quan sát Lãnh Thúy trước người, lại lơ đễnh vuốt râu cười nói:
- Hắn có thể ở lại Đan Dương Sơn không đi cũng có thể yên tâm tu luyện, đây là chuyện tốt! Hơn nữa, còn nhiều thời gian...
Lãnh Thúy thản nhiên cười, đi về phía bệ cửa sổ và nói:
- Phu quân nói rất đúng! Thiếp chỉ là sợ hắn không đặt Chính Dương tông ở trong mắt, không để mắt tới tông chủ chàng vào trong mắt, nếu vậy ngược lại cũng không có gì, chẳng qua là có thêm một Vệ Tòng...
Nghe vậy, Yến Khởi khẽ nhíu mày. Trầm mặc một hồi, y mới nói một câu:
- Ta tự có suy xét!
Trong giọng nói đã không còn vẻ thoải mái cùng tùy ý như trước.
...