Vô Thượng Tiên Đế

Chương 78:




Chương 78: Muốn Cướp Đồ


Trịnh Sở nhìn Vân Phi Dương: “Đem giấy bút lại đây”.
Vân Phi Dương vẻ mặt kích động, nói với đệ tử phía sau: “Nhanh chóng lấy giấy bút”.
Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh trông dáng vẻ kích động của Vân Phi Dương, mù mịt không hiểu.
Bọn họ không hề hiểu về đan dược, đương nhiên sẽ không biết tại sao.
Và chỉ cho rằng Vân Phi Dương nịnh bợ Trịnh Sở quá đà.
Một hồi sau, lập tức có đệ tử hớt hải đem giấy bút chạy tới.
Vân Phi Dương nhận đồ, kính cẩn đưa đến trước Trịnh Sở.

Trịnh Sở đón lấy, nhanh chóng hạ bút, chớp mắt đã viết xong.
Vân Phi Dương nhìn bút tích của anh, tán thưởng: “Nét chữ cốc chủ mạnh mẽ có lực, khí thế như mãnh hổ, quả là diệu kì”.
Vừa rồi ông ta không hề nịnh hót, mà đích thực do chữ của Trịnh Sở quá sức đẹp đẽ.
Ông ta tin rằng, phương pháp luyện đan anh vừa viết ra, chắc chắn sẽ giúp Vạn Thảo Cốc lớn mạnh nhanh chóng, trở thành một trong những thế lực hàng đầu tỉnh Thiên Xuyên.
Trịnh Sở nhìn ông ta, nói: “Sau này mỗi tháng định kì gửi dược thảo quý hiếm đến cho tôi, nếu có thay đổi, tôi sẽ thông báo cho ông”.
Vân Phi Dương liên tục gật đầu, vô cùng cảm kích công thức anh ban cho: “Nhất định, tuyệt đối không phụ sự phó thác của cốc chủ”.
Lam Hinh, Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa vẫn đang chìm trong kinh ngạc, hồi lâu chưa phản ứng lại.
Cho đến khi Trịnh Sở vỗ nhẹ vai bọn họ, nhắc nhở đã đến lúc rời khỏi, 3 người mới có phản ứng.
Sau khi 3 người rời đi, đệ tử Vạn Thảo Cốc liền di chuyển rương thảo dược xuống núi, hướng về Thanh Nham.
Trong lòng các đệ tử Vạn Thảo Cốc, Trịnh Sở là một người có sức mạnh ngang với thần thánh.
Có thể làm việc cho một người mạnh như vậy, chính là vinh dự của họ.
Đến thành phố Thanh Nham đã hơn 6 giờ chiều.
Mấy người Trịnh Sở vừa xuống xe liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Lần sau con không ra khỏi nhà nữa đâu, bên ngoài quá nguy hiểm, con suýt thì bỏ mạng ngoài đó”.
Thạch Khoan đang than vãn với bố hắn ta.
Thạch Khoan thầm nhủ, nếu hắn ta không chạy nhanh vào giây phút cuối cùng, ước chừng đã mất mạng ở Vạn Thảo Cốc rồi.
Lam Hinh nghe thấy tiếng hắn ta, khẽ nhíu mày.
Cô ấy biết Thạch Khoan đang gọi điện cho bố, nhà họ Thạch ngoại trừ bố hắn ta, chẳng còn ai thèm quan tâm sống chết của tên ăn chơi trác táng này.
Lam Hinh đi về phía đại sảnh tầng một khách sạn.
Cô ấy muốn nói với Thạch Khoan, đã lấy được đan dược, bệnh của mẹ hắn ta sắp chữa khỏi.
Thạch Khoan càu nhàu với bố mình xong thì thấy Lam Hinh từ ngoài bước tới.
Hắn ta như gặp phải quỷ, ngờ vực hỏi: “Tại sao cô vẫn chưa chết?”
Thạch Khoan rất hiếu kì, vì sao Lam Hinh có thể sống sót khỏi Vạn Thảo Cốc? Không lẽ đã giao dịch đặc biệt gì với cấp trên?
Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn: “Đồ đê tiện, cô còn dám về đây? Cô đã làm gì có lỗi với tôi rồi?”
Lam Hinh nghe hắn ta sỉ nhục, không hề nhiều lời.
Cô ấy chỉ lấy viên đan dược ra, nói: “Bệnh tình của mẹ được cứu rồi”.
Thạch Khoan nhìn thấy viên đan dược trong tay Lam Hinh, ánh mắt lóe lên tia tham lam, nhào về phía cô ấy.
Chỉ cần có nó, Thạch Khoan tin rằng sẽ thay đổi được địa vị của mình trong lòng mẹ hắn ta.
Trông ánh mắt tham lam của hắn ta, Lam Hinh tức thì lùi về sau, nắm tay lại.
“Lam Hinh, cô có ý gì? Mau đưa nó cho tôi”, Thạch Khoan lạnh giọng nói, đánh mắt cho 2 tên thuộc hạ bao vây Lam Hinh, muốn cướp đồ.
Trịnh Sở đứng ở ngoài, quan sát cảnh này, thờ ơ nói: “Hai người vào giải quyết đi”.

Hai đệ tử Vạn Thảo Cốc đặt rương thảo dược xuống đất, nhanh chóng vào trong khách sạn.
Võ giả lam y vây quanh Lam Hinh, chuẩn bị cướp lấy viên đan dược.
Đúng lúc này, đệ tử Vạn Thảo Cốc đã xuất hiện.
Bọn họ có trang phục riêng, vì vậy dễ dàng nhận biết.
Võ giả áo xanh nhận ra thân phận của họ, lập tức đứng yên tại chỗ, không dám hành động sơ suất.
Lúc trước ở Vạn Thảo Cốc chúng đã bị thương, thực lực kém xa võ giả ám kình.
Nếu giờ xông lên, chắc chắn chỉ có đường chết, hơn nữa còn đắc tội Vạn Thảo Cốc.
Thạch Khoan thấy đệ tử Vạn Thảo Cốc, cười khan một tiếng, nhỏ nhẹ nói: “Hai vị tới đây có việc gì thế?”
Hai người đều vô cùng ghét bỏ hành vi của Thạch Khoan, đáp: “Viên đan này là cốc chủ cho cô Lam, anh muốn cướp ư?”
“Không...tôi nào dám cướp đồ của cốc chủ ban cho”, Thạch Khoan méo mặt, trong lòng hoảng hốt, đồng thời nhận định Lam Hinh và Vạn Thảo Cốc có giao dịch đặc biệt.
Nếu không với gia thế của Lam Hinh, sao có thể có được viên đan dược này, càng không thể khiến đệ tử Vạn Thảo Cốc bảo vệ xuống núi.
Nghe hắn ta nói xong, 2 đệ tử lạnh lùng bước tới, đá vào người hắn ta..

Chương 79: Thì Thầm To Nhỏ
Cơ thể Thạch Khoan như con diều đứt dây, ầm ầm bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả sảnh khách sạn.
Hai võ giả áo xanh thấy cậu chủ nhà mình bị đánh cũng không dám ra tay.
Đối phương là đệ tử của Vạn Thảo Cốc đấy, nếu bọn họ mà ra tay thì sẽ rước lấy phiền toái rất lớn.
Sau một phen đấm đá, hai đệ tử Vạn Thảo Cốc sẵng giọng, nhìn Thạch Khoan nói: “Lần sau còn dám bất kính với cô Lam Hinh nữa thì sẽ không chỉ là dạy dỗ đơn giản thế thôi đâu”.
Vừa nói dứt lời đã xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Không một ai trong khách sạn dám lớn tiếng, ai cũng biết hai người đó là đệ tử Vạn Thảo Cốc, thân phận tôn quý.
Thạch Khoan trúng một đá, đầu óc trống rỗng, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo.
Hắn ta nhìn theo bóng lưng hai đệ tử Vạn Thảo Cốc rời đi, lòng thầm hung hăng nói: “Lam Hinh, con tiện nhân này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô”.
Thạch Khoan nói xong câu đó thì trực tiếp ngất xỉu.
Lam Hinh thấy Thạch Khoan đã ngất đi thì lập tức rời khỏi sảnh khách sạn, đi về phía Trịnh Sở.
Cô ấy nhìn Trịnh Sở, ánh mắt đầy biết ơn, nói: “Thật lòng cảm ơn anh, nếu không có những lời của anh thì tôi không biết mình còn phải chịu thêm bao nhiêu lời mắng nhiếc và đánh đập nữa”.
Trịnh Sở cười nhạt, nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, đó đều là chuyện nhỏ mà thôi”.
Anh giúp Lam Hinh là vì tình trạng của Lam Hinh rất giống với Hứa Thanh Vân.
Hơn nữa trông Lam Hinh cũng không lớn lắm, lại gặp phải người đàn ông như vậy, có thể tưởng tượng ra được nửa đời sau của cô gái này sẽ cực kỳ thê thảm.
Tạ Thừa thấy sắc trời đã bắt đầu tối sầm xuống bèn nói với Trịnh Sở: “Bây giờ đã là hơn bảy giờ tối rồi, chúng ta ăn tối xong rồi mai hẵng quay về nhà được chứ?”
Ông ta không dám tự quyết định, có chuyện gì cũng phải hỏi ý Trịnh Sở xem thế nào.
Lúc này, ánh mắt Tạ Tiểu Mẫn đang dại ra, lúc nhìn Trịnh Sở lại thấy anh quá bí ẩn, lần nào cũng có điều bất ngờ xảy ra.
Trịnh Sở nghe Tạ Thừa nói thế, đáp: “Ngày mai hẵng xuất phát”.
Nói xong, đám người Trịnh Sở lần lượt tiến vào trong khách sạn để ăn tối, sau đó tự trở về phòng mình ngủ.

Vì trời đã tối nên đệ tử Vạn Thảo Cốc bèn thuê một phòng khách sạn nghỉ lại, chờ đến hừng đông mới rời đi.
Trịnh Sở đi vào phòng khách sạn, ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, vận cửu huyền linh công, bắt đầu hấp thu linh lực yếu ớt trong vòng bán kính bốn kilometer.
Nay thực lực của anh đã là cảnh giới trúc cơ sơ kỳ, phải tăng tốc độ lu luyện lên để cảnh giới bản thân anh đạt tới sự hoàn hảo nhất.
Thế thì khi trở lại thành phố Giang Nam, luyện chế thảo dược lấy được ở Vạn Thảo Cốc thành đan dược sẽ rất có lợi cho anh.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời vừa mới ló dạng.
Trịnh Sở ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi mở mắt ra, chuẩn bị ăn sáng xong sẽ rời khỏi thành phố Thanh Nham.
Trong phòng buffet của khách sạn.
Ba người Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn, Lam Hinh ngồi cùng một bàn, trên bàn là bữa sáng phong phú được bày biện sẵn.
Ba người họ lại chậm chạp không chịu ăn, chờ Trịnh Sở tới mới dám cầm đũa.
Trịnh Sở cười khẽ nói: “Mau ăn đi, ăn xong còn phải quay về”.
Anh nói dứt lời nhưng ba người kia vẫn không có ý định gắp thức ăn.
“Cậu Trịnh, cậu chưa ăn thì chúng tôi không dám ăn trước”, Tạ Thừa nói với giọng đầy cung kính.
Trải qua chuyện hôm qua, ông ta đã thật sự choáng váng bởi vũ lực của Trịnh Sở.
Trịnh Sở thấy thế bèn ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn ống.
Khi đám Trịnh Sở đang ăn bữa sáng.
Thì Thạch Khoan và hai võ giả bên cạnh hắn ta cũng đã tỉnh lại, đi tới chỗ ăn buffet.
Trong mắt hắn ta là ngọn lửa giận vô tận, thấy Trịnh Sở với Lam Hinh ngồi cùng nhau, dường như có hàng vạn con thần thú đang điên cuồng chạy loạn trong lòng hắn ta.

“Con đàn bà chết tiệt này, thân là vợ tôi mà lại thân thiết với người đàn ông khác như thế, chẳng có chút liêm sỉ nào”, Thạch Khoan không dám nói thẳng mặt, chỉ có thể thầm oán trong lòng.
“Lần này trở về thành phố Nam Kiến rồi tôi nhất định phải khiến cho cô nhục mặt ra, còn phải khiến cho nhà họ Lam khốn khổ”, Thạch Khoan âm thầm thề, cầm một cái bánh bao trong tay đưa lên miệng
Kết quả, vì hôm qua bị đánh quá đau, nên vừa đưa lên miệng cắn một cái đã cảm nhận được cơn đau không thể tả nổi.
Chẳng mấy chốc, nhóm Trịnh Sở đã ăn sáng xong.
Hai đệ tử của Vạn Thảo Cốc đã lên đường quay về Vạn Thảo Cốc.
Ba người Trịnh Sở, Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa lái chiếc Porsche màu đen, chào tạm biệt Lam Hinh rồi cũng quay trở về thành phố Giang Nam.
Khi chiếc xe sắp khởi động thì Trịnh Sở gọi Lam Hinh đến bên hông cửa xe, nói với cô ấy: “Những lời trước đó tôi đã nói với cô, cô cứ cẩn thận suy nghĩ lại cho kỹ”.
Anh nhận ra Thạch Khoan có sự thù oán sâu đậm với Lam Hinh, nếu Lam Hinh cứ tiếp tục sống cùng với Thạch Khoan thì sớm muộn gì quả đắng cũng sẽ tặng cho cô ấy hết, thậm chí còn có thể bị tra tấn đến chết.
Lam Hinh nghe Trịnh Sở nói thế, trong lòng biết anh đang quan tâm mình, mỉm cười nói: “Chờ chuyện trong gia tộc được hoàn thành rồi tôi sẽ cân nhắc thật kỹ”.
“Tùy cô vậy”, Trịnh Sở cũng không thích cưỡng cầu người khác, huống chi đây còn là việc riêng của người ta. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh nói xong bèn bảo Tạ Thừa nhấn chân ga, lái về phía thành phố Giang Nam.
Thạch Khoan thấy trước khi đi Trịnh Sở còn vừa nói vừa cười, to nhỏ với Lam Hinh thì lửa giận trong lòng tăng vọt, trong mắt hừng hực lửa nóng.
Nay thấy Lam Hinh đứng đó lẻ loi một mình, bèn nói với hai võ giả áo xanh bên cạnh: “Đánh cô ta cho tôi, cướp lại huyết tâm hoàn cho tôi”.
Hai võ giả áo xanh nghe Thạch Khoan nói thế lại chậm chạp không dám ra tay.
Bọn họ cảm thấy Lam Hinh và Trịnh Sở thân thiết với nhau như thế, Trịnh Sở lại có quan hệ sâu xa với người của Vạn Thảo Cốc.
Bọn họ ra tay với cô ấy, nếu sau đó xảy ra chuyện gì thì hai người họ sẽ là kẻ đầu tiên rời khỏi cõi đời này.
Võ giả áo xanh cũng chỉ là người làm công cho nhà họ Thạch mà thôi, không phải là nô lệ của họ thật sự, tất nhiên sẽ không đi làm mấy chuyện tạo thành nguy hiểm cho tính mạng của mình như thế.
Thạch Khoan thấy hai người không chịu đi bèn cau mày nói: “Các người… Các người cứ chống mắt chờ đó cho tôi”.
Vừa mới nói xong thì Thạch Khoan thấy hai võ giả áo xanh đi tới bên cạnh Lam Hinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.