Vô Thượng Tiên Đế

Chương 6: Phân Chia Giai Tầng





Trịnh Sở lấy ra số điện thoại di động mà Trần Điềm Điềm đã cho anh trước đó rồi ấn nút gọi.
“Xin chào, ai vậy?”, điện thoại vừa kết nối thì giọng nói nghi hoặc của Trần Điềm Điềm đã lập tức truyền đến.
Trịnh Sở đáp: "Tôi là Trịnh Sở, hiện giờ bữa tiệc sắp bắt đầu rồi".
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”, Trần Điềm Điềm trở nên nhiệt tình hơn khi cô ấy biết người ở đầu dây bên kia là Trịnh Sở.
Trịnh Sở nói: "Tôi đang ở bên chợ dược liệu".
“Sao cậu lại đến chợ dược liệu? Cậu không khỏe sao?”, khi Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở nói mình đang ở chợ dược liệu thì đây là phản ứng đầu tiên của cô ấy.
Trịnh Sở nghe Trần Điềm Điềm hỏi nhưng không đáp, chỉ nói: "Chúng ta hãy gặp nhau ở trước cửa khách sạn Thiên Quan".
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Sở bắt một chiếc taxi để đi đến khách sạn Thiên Quan.
Khi đến khách sạn Thiên Quan, anh nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc đang tụ tập trò chuyện theo từng nhóm.
Khi nhìn thấy Trịnh Sở bước xuống taxi, họ chỉ phớt lờ Trịnh Sở và tiếp tục nói cười, xem Trịnh Sở như không khí.

Quan hệ của Trịnh Sở với những người bạn học này vốn dĩ không quá thân thiết, cho nên thấy họ đối xử với mình như vậy thì anh cũng cảm thấy bình thường.
Anh đến đây chỉ để gặp lại Lâm Đức Vượng và hỏi thăm xem dạo này cậu ta sống thế nào.
Không lâu sau, một chiếc Porsche màu đen chạy tới.
Khi các bạn trong lớp nhìn thấy chiếc Porsche, họ liền đi về phía nó với nụ cười tươi trên môi.
"Chiếc xe này hình như là phiên bản giới hạn".
"Công việc kinh doanh của sếp Lý đúng là càng ngày càng lớn mạnh".
Trên chiếc Porsche màu đen có một người đàn ông mập mạp có mái tóc húi cua, mặc bộ vest trắng bạc bước xuống với vẻ mặt đầy cao ngạo.
Gã vừa bước xuống thì đã nhìn thấy Trịnh Sở, liền nở một nụ cười chế nhạo nói: "Ồ, không phải cậu chủ Trịnh đây sao? Không ngờ hôm nay cậu cũng đến đây".
Lý Đại Dũng nhiệt tình đi tới trước mặt Trịnh Sở, khoác tay lên vai anh nói: "Đã ba năm không gặp rồi, chụp ảnh lưu niệm một chút đi".
Trịnh Sở vỗ nhẹ vào cánh tay của Lý Đại Dũng rồi lãnh đạm nói: "Tôi không có hứng thú".
"Cậu! cậu dám từ chối yêu cầu của tôi?", Lý Đại Dũng mấy năm nay đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở trong thành phố Giang Nam, không ngoa khi nói rằng đa số mọi người đều rất ngoan ngoãn nghe theo lời của gã.
Trịnh Sở chỉ là một cậu chủ vô dụng đã bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh ở Vân Châu vậy mà lại dám từ chối yêu cầu của gã sao?
Các bạn học xung quanh thấy Trịnh Sở dám đối xử với Lý Đại Dũng bằng thái độ như vậy thì đều bắt đầu lên tiếng chỉ trích.
"Trịnh Sở, cậu cho rằng mình vẫn là cậu chủ nhà họ Trịnh sao?"
"Cậu bây giờ chẳng phải là cái thá gì cả, chỉ biết sống bám vào vợ, cậu dám làm như vậy với sếp Lý có phải là chán sống rồi không?"
Trịnh Sở nghe những tiến chỉ trích xung quanh thì chỉ phớt lờ.
Đối với anh thì đám người này không khác gì sâu bọ, anh có thể giết chết bất cứ lúc nào, anh sao có thể quan tâm đến lời nói chỉ trích vớ vẩn của bọn sâu bọ được.
Lý Đại Dũng thấy tất cả các bạn cùng lớp xung quanh đều đang chỉ trích Trịnh Sở cho nên mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn giả vờ khoan dung nói: "Tất cả đều là bạn học của nhau, bây giờ Trịnh Sở sống khổ sở như vậy, chúng ta cũng nên thông cảm và để ý đến cảm xúc của cậu ta".
Lời nói thì dễ nghe nhưng thật ra mục đích của gã là đả kích Trịnh Sở thêm một lần nữa, muốn nhấn mạnh hoàn cảnh khổ sở của anh và bảo mọi người quan tâm đến kẻ nghèo hèn như anh.
Các bạn học xung quanh nghe lời Lý Đại Dũng nói thì đều tươi cười, cảm thấy Lý Đại Dũng rất khoan dung.

Trịnh Sở không hề hứng thú với những lời vô nghĩa của đám người này.
Anh chỉ hướng ánh mắt về đám đông để tìm xem Lâm Đức Vượng có ở đây hay không.
Tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Đức Vượng đâu, trong lòng Trịnh Sở thầm đoán cậu ta có chuyện gì đó cho nên hôm nay không thể đến được.
“Mọi người đừng đứng ngoài đây nữa, tôi đã đặt sẵn phòng bao rồi”, Lý Đại Dũng không để ý đến các bạn cùng lớp nữa, vừa nói vừa đi thẳng vào khách sạn Thiên Quan.
Bây giờ gã là người nổi bật nhất trong đám bạn học cũ cho nên các bạn học khác đều phải đi theo sau gã.
Khi các bạn học nhìn thấy Lý Đại Dũng đi vào thì cũng lần lượt đi theo, không chờ đợi thêm nữa.
“Trịnh Sở, sao cậu không vào?”, Trần Điềm Điềm lái chiếc Audi A5 màu trắng đến, sau khi đậu xe thì liền đi đến bên cạnh Trịnh Sở.
Trần Điềm Điềm mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhã nhặn, làm nổi bật khí chất thanh tao thoát tục đặc biệt của cô ấy.
Trịnh Sở nhìn Trần Điềm Điềm nói: "Có lẽ hôm nay cậu ta sẽ không đến đây".
Anh và Lâm Đức Vượng là bạn thân thời đại học cho nên anh biết rất rõ tính khí của Lâm Đức Vượng.
Anh biết Lâm Đức Vượng là người sẽ không đến muộn.
Hiện giờ chỉ còn 5 phút nữa là buổi tiệc bắt đầu mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cậu ta đâu thì có lẽ cậu ta sẽ không đến.
"Chúng ta vào thôi", Trần Điềm Điềm nói rồi cùng Trịnh Sở đi vào khách sạn Thiên Quan.

Bên trong phòng 202 khách sạn Thiên Quan có ba bàn tiệc.
Một bàn dành cho người có tiền có thế, một bàn dành cho người có tiền không thế, còn một bàn dành cho những người không tiền không thế.
“Hàn Băng, người theo đuổi cậu đến rồi kìa”, Lý Bưu và Lý Đại Dũng ngồi cùng nhau, liếc nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt chế giễu.
Hứa Hàn Băng ngồi ở bên phải Lý Đại Dũng, nghe Lý Đại Dũng nói xong liền cảm thấy rất khó chịu, lạnh lùng nói: "Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa".
Lý Bưu cười nói: "Hàn Băng, nghe nói chồng cậu dạo này rất khá, đã là phó chủ tịch ngân hàng thành phố Giang Nam rồi.
Nếu như tôi cần vay vốn làm ăn thì cậu phải nói với chồng giúp tôi một chút nhé".
Hứa Hàn Băng cười nói: "Dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi".
Ở bàn của những người có tiền không thế cũng đã bắt đầu xì xầm cười đùa nói chuyện, nhớ về những chuyện đã xảy ra ngày xưa ở trường.
Còn ở bàn của những người không tiền không thế thì trông rất thảm thương, tất cả các bạn học đều im lặng, dường như không ai muốn mở miệng nói chuyện.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.