Vô Thượng Tiên Đế

Chương 23: Cầu Xin Anh





Tạ Tiểu Mẫn thấy Trịnh Sở không bước ra từ trong nhà thì mới biết Hứa Thanh Vân không lừa mình.
Cô ta nhìn Trịnh Sở nói: "Ông nội tôi muốn gặp anh, mau đi cùng tôi một chuyến".
“Tại sao?”, Trịnh Sở nhướng mày hỏi Tạ Tiểu Mẫn.
Tạ Tiểu Mẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, Trịnh Sở không lớn tuổi hơn cô ta bao nhiêu nhưng tính tình còn kiêu ngạo hơn cả cô cả nhà họ Tạ như cô ta.
"Có lẽ anh có biện pháp chữa khỏi vết thương của ông nội tôi", Tạ Tiểu Mẫn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu anh có thể chữa khỏi vết thương cho ông nội tôi thì xem như nhà họ Tạ nợ anh một ân tình”.
Trịnh Sở bật cười, trong mắt lộ ra đầy vẻ khinh thường nói: "Sự đền đáp của nhà họ Tạ có thể quan trọng với người khác nhưng với tôi thì không".
"Anh! ", Tạ Tiểu Mẫn siết chặt nắm đấm khi nghe Trịnh Sở nói vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhà họ Tạ bây giờ là gia tộc có quyền thế đứng thứ nhất thành phố Giang Nam nhưng Trịnh Sở lại ngông cuồng không hề xem nhà họ Tạ ra gì.
Tên đàn ông mặc đồ đen lúc nãy định đánh Hứa Thanh Vân đã nhìn thấy Tạ Tiểu Mẫn siết chặt nắm tay.
Hắn ta liền biết cô cả không ưa Trịnh Sở cho nên ngay lập tức quát lớn: "Mày dám ăn nói như vậy với cô cả nhà tao sao?"
"Mày là cái thá gì? Tao nói chuyện với cô ta thì có liên quan gì đến mày?", Trịnh Sở nói bằng giọng lạnh như băng, vừa nhìn thấy tên đàn ông mặc áo đen thì đã vung tay tát mạnh vào mặt hắn ta.

Chát!
Một nửa khuôn mặt của tên đàn ông mặc áo đen sưng tấy lên, hằn rõ dấu bàn tay.
Hắn ta bị ăn một bạt tai cho nên trong mắt liền tràn đầy lửa giận nhìn Trịnh Sở, chuẩn bị dạy cho anh một bài học.
Trịnh Sở nhìn thấy ánh mắt của hắn ta thì ngay lập tức đá cho hắn ta thêm một cước vào bụng.
Ầm!
Tên đàn ông áo đen bị đá bay xa ra ngoài, hộc máu giàn giụa.
Lúc nãy Trịnh Sở thấy rõ tên đàn ông này định giơ tay đánh Hứa Thanh Vân, nếu như Tạ Tiểu Mẫn không ra tay ngăn cản thì Hứa Thanh Vân đã bị hắn ta đánh trúng rồi.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn Trịnh Sở, nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu tức giận: "Trịnh Sở, nếu như tôi đánh thắng anh thì anh phải đi cùng tôi về nhà, anh có dám nhận lời thách đấu không?"
Cô ta luôn cho rằng thực lực của Trịnh Sở không hề cao, lần trước anh có thể đánh bại được cô ta hoàn toàn chỉ là nhờ may mắn.
Hứa Thanh Vân nghe Tạ Tiểu Mẫn nói vậy thì đột nhiên lại có cảm giác rất kỳ quái.
Nghe thế nào cũng giống như Tạ Tiểu Mẫn mới là vợ của Trịnh Sở, Trịnh Sở ở bên ngoài chung sống với tình nhân bị Tạ Tiểu Mẫn phát hiện, cho nên liền sống chết muốn mang anh về nhà.
Trịnh Sở nói: "Thực lực của cô quá yếu, tôi không có hứng thú".
"Anh! ", Tạ Tiểu Mẫn nhớ lại chuyện đã xảy ra trong rừng thì liền nói: "Khi đó chỉ là do trạng thái của tôi không tốt.
Lần này thì khác".
Trong khi nói, mặc kệ Trịnh Sở có đồng ý hay không thì cô ta cũng đã thi triển thực lực ám kình đỉnh cao của mình, siết chặt quyền đánh về phía ngực của Trịnh Sở: "Để tôi xem anh có được bao nhiêu lợi hại?"
Đám người mặc đồ đen đứng xung quanh nhìn thấy Tạ Tiểu Mẫn ra tay thì đều cảm thấy thương thay cho Trịnh Sở.
Bọn họ đều biết Tạ Tiểu Mẫn rất mạnh, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới ám kình đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới minh kình một bước.
Bây giờ Trịnh Sở dám khiêu khích Tạ Tiểu Mẫn, nói không chừng sau khi lãnh một quyền của Tạ Tiểu Mẫn thì xương cốt của anh đều sẽ bị đánh gãy.
Hứa Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt của đám người mặc đồ đen trước mặt đều tỏ ra sợ hãi Tạ Tiểu Mẫn thì liền biết Tạ Tiểu Mẫn không đơn giản.
Cô liền lên tiếng nhắc nhở: "Trịnh Sở, anh cẩn thận một chút".

Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thì chỉ cười nhẹ, hoàn toàn không xem thế công của Tạ Tiểu Mẫn ra gì.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn thấy thái độ của anh thì trong lòng liền bùng lên lửa giận: "Đừng tưởng bản thân mình rất lợi hại, anh chỉ may mắn mà thôi".
Trong khi nói thì một quyền của Tạ Tiểu Mẫn đã tiếp cận đến trước mặt Trịnh Sở, chỉ còn cách ngực Trịnh Sở chưa tới một lóng tay.
Nét mặt của Trịnh Sở vẫn bình thản, không hề có một chút căng thẳng nào, anh vung tay phải lên cực nhanh, trong nháy mắt đã nắm chắc được một quyền của Tạ Tiểu Mẫn.
Tay phải của Tạ Tiểu Mẫn đã bị nắm chặt, cho dù có cố gắng giãy giụa cỡ nào cũng không thể thoát ra.
Cô ta ngay lập tức tung thêm một quyền tay trái vào ngực của Trịnh Sở.
Thấy vậy, Trịnh Sở hất nhẹ tay phải của mình ra, Tạ Tiểu Mẫn cũng bị vậy mà bị hất bay ra xa.
Ầm!
Thân thể của Tạ Tiểu Mẫn bay ra xa cả chục mét rồi va vào tường, máu trào ra từ khóe miệng.
Trong mắt cô ta tràn đầy sự không phục, theo như những gì mà cô ta điều tra được thì Trịnh Sở không có sư phụ, không có thế lực gì đứng đằng sau, tại sao anh lại có thể mạnh hơn cô ta được?
Trịnh Sở nhìn vẻ mặt không phục của Tạ Tiểu Mẫn, chỉ nói thẳng: "Tôi đã thắng".
Nếu không phải thấy Tạ Tiểu Mẫn không có ác ý như những người khác thì Trịnh Sở đã đánh cô ta thừa sống thiếu chết từ lâu rồi.
Tạ Tiểu Mẫn cố gắng đứng lên, hừ lạnh một tiếng nói: "Xem như anh lợi hại".
Trịnh Sở nhìn Tạ Tiểu Mẫn hỏi: "Còn chưa định đi sao?"
Tạ Tiểu Mẫn dường như cũng không có ý muốn rời đi, cô ta chịu đựng cơn đau ở bụng, nước mắt lưng tròng nhìn Trịnh Sở nói: "Tôi có thể cầu xin anh không? Ông nội tôi nói rằng chỉ có anh mới có thể chữa được vết thương của ông ấy".
“Lần trước anh nói rằng ông ấy sẽ không sống được quá một tháng, nhưng bây giờ tôi cầu xin anh, xin anh rủ lòng thương xót”, Tạ Tiểu Mẫn là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, từ trước đến nay chỉ có người khác cầu xin cô ta nhưng hôm nay cô ta lại hạ mình cầu xin Trịnh Sở.
Cô ta chỉ muốn ông nội của mình có thể sống lâu được thêm vài năm nữa.
Hứa Thanh Vân đứng bên cạnh nhìn thấy thái độ của Tạ Tiểu Mẫn thì liền lên tiếng: "Trịnh Sở, nếu như anh có thể giúp được thì giúp người ta đi".
Cô thấy Tạ Tiểu Mẫn lúc này trông rất đáng thương, vì ông nội mà hạ thấp mình cầu xin người khác giúp đỡ, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút thương hại.
Trịnh Sở liếc nhìn Tạ Tiểu Mẫn, rồi mới gật đầu đáp: "Được rồi".
Bây giờ anh đang cần rất nhiều dược liệu quý hiếm nhưng trong rừng sâu núi thẳm cũng không tìm được.
Tạ Bá Ngọc của nhà họ Tạ có vẻ có thế lực rất lớn, có lẽ anh có thể lợi dụng nhà họ Tạ để tìm kiếm dược liệu quý.
Tạ Tiểu Mẫn thấy Trịnh Sở đồng ý thì trên mặt liền lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều".
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.