Vô Thượng Tiên Đế

Chương 207: Trịnh An chết




207: Chị Họ Anh Rể Tới Cứu Chúng Ta Sao


Trịnh Năng Văn nghe vậy, bước chân tiến về phía trước liền chậm lại, gã cười ha ha nói: “Cô tưởng rằng tôi sẽ để cho các cô chết sao? Không có sự cho phép của tôi, ngay cả năng lực chết cô cũng không có”.
Gã nói xong liền li3m môi, hai tay giang rộng, cười như điên: “Hai cô em xinh đẹp, các cô cùng lên đi”.
Hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi nhìn thấy Trịnh Năng Văn nhào về phía mình, các cô bị dọa đến mức hét ầm lên.
Võ giả nhà họ Trịnh ở xung quanh nghe thấy tiếng hét chói tai của hai người, tất cả cười ha ha nói.
Trịnh An nghe thấy lời này, hắn cười ha ha hưng phấn nói: “Thú vị, thú vị”.
Khi hai tay Trịnh Năng Văn sắp đụng được vào ngực hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi, một tiếng bụp vang lên, cửa sổ kính vỡ vụn, hai hòn đá lớn chừng ngón tay cái đập vào hai tay Trịnh Năng Văn.
“A”, một tiếng hét thảm vang lên, Trịnh Năng Văn phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy đau khổ.
Hai bàn tay của gã bị đánh thành hai lỗ máu, máu tươi chảy ra như nước suối, nhỏ giọt xuống đất.

“Vị cao nhân nào tới vậy?”, Trịnh Năng Văn nhìn ra được, đối phương nhất định là cường giả.
Nếu không với thực lực cảnh giới hóa huyền và cơ thể vững chắc như sắt thép, thậm chí còn kiên cố hơn cả sắt thép của gã, làm sao có thể bị hai hòn đá đánh xuyên thủng.
Trịnh An nhìn thấy lỗ thủng màu máu trong tay Trịnh Năng Văn, nụ cười hưng phấn trên mặt cũng biến mất không thấy, sắc mặt đầy nghiêm túc nói: “Chúng ta là người nhà họ Trịnh ở Vân Châu, dám phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Trịnh, không sợ chết sao?”
Các võ giả nhà họ Trịnh lúc này hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, cẩn thận đề phòng có hòn đá khác bất ngờ đánh chết bọn họ.
Tạ Phi Phi nhìn thấy hòn đá cứu mình, vẻ mặt kinh hoàng dần dần ổn định lại, cô ấy nhìn Hứa Thanh Vân nói: “Chị họ, anh rể tới cứu chúng ta sao?”
Hứa Thanh Vân lắc đầu, cũng không biết Trịnh Sở có đến hay không.
Hai người Trịnh An và Trịnh Năng Văn thấy mình mở miệng nói thân phận, nhưng đối phương một câu cũng không nói, bọn họ cau mày, cho rằng đối phương cố ý đến gây phiền phức.
Không khí trong biệt thự hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Mỗi người đều đang suy nghĩ rốt cuộc đối phương là ai, vì sao dám đối nghịch với nhà họ Trịnh.
Nhưng không ai nghĩ đến đối phương có thể là Trịnh Sở.
Qua mấy phút đồng hồ.
Bên ngoài cửa biệt thự truyền đến tiếng bước chân.
Đám người Trịnh An và Trịnh Năng Văn đều dựng lỗ tai lên, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ muốn biết rốt cuộc là ai dám đối nghịch với nhà họ Trịnh ở Vân Châu.
Bụp.
Cửa biệt thự bị người đó một cước đá văng, hóa thành vụn gỗ theo gió bay đầy trời.
Bóng dáng Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám người Trịnh An, Trịnh Năng Văn nhìn thấy Trịnh Sở đến, trên mặt khỏi phải nói hưng phấn thế nào.
Thậm chí ngay cả vết thương như lỗ máu trong tay Trịnh Năng Văn cũng không còn cảm thấy đau, gã chỉ muốn mau chóng giải quyết Trịnh Sở.
Hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi nhìn thấy Trịnh Sở đến, trong lòng mừng rỡ giống như nhìn thấy chúa cứu thế.
“Anh rể, em biết anh sẽ đến mà”, trên mặt Tạ Phi Phi mang theo ý cười, khỏi phải nói vui mừng đến nhường nào.
Vẻ mặt Hứa Thanh Vân bình tĩnh, biết Trịnh Sở đến rồi, nhất định sẽ không có chuyện gì nữa: “Anh cẩn thận chút”.
Trịnh Sở gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người Trịnh An, Trịnh Năng Văn.
Trịnh An cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Trịnh Sở, hắn nhất thời thấy không được tự nhiên: “Trịnh Sở, mày dùng lánh mắt này nhìn tao? Muốn đánh nhau à?”
Hấn cho rằng Trịnh Sở không có gì đáng sợ, người đáng sợ chính là lão giả sau lưng anh.
Trịnh Văn Năng nhìn Tạ Bá Ngọc, hình như đã gặp qua ở đâu.
Gã nhớ lại hồi lâu, cuối cùng đã nhớ ra thân phận của Tạ Bá Ngọc, gã nói: “Tạ Bá Ngọc, một lão già bị nhà họ Tạ đuổi ra ngoài, vậy mà cũng dám tìm nhà họ Trịnh tôi gây phiền toái?”
Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Năng Văn nói xong, ông ta khẽ nhíu mày, giọng đầy nghiêm túc nói: “Các người dám động đến người phụ nữ của cậu Trịnh, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết”.
“Ai yo, còn cậu Trịnh cơ đấy”, Trịnh Năng Văn cười ha ha, giọng điệu châm chọc: “Hắn chính là đồ tạp chủng, lại còn cậu Trịnh”.
“Mày mới tự tìm cái chết”, Tạ Bá Ngọc nghe thấy Trịnh Năng Văn nhục mạ Trịnh Sở, ông ta nào có thể chịu đựng nổi.
Tất cả ông ta có bây giờ đều là Trịnh Sở ban cho, nếu như không có Trịnh Sở, ông ta không chỉ không có địa vị như ngày hôm nay, mà còn có thể đã chết từ lâu rồi.
Trịnh Năng Văn nhìn thấy Tạ Bá Ngọc tấn công về phía mình, gã nổi giận gầm lên một tiếng: “Vừa rồi không có phòng bị, bị ông đánh lén thành công, bây giờ còn muốn làm tôi bị thương?”
Lời nói vừa dứt, Trịnh Năng Văn chủ động đánh về phía Tạ Bá Ngọc.
Hai người rất nhanh đã đánh nhau, âm thanh đùng đoàng vang lên bên tai không dứt.
Không thể không nói, thực lực của Trịnh Năng Văn rất mạnh, dù hai tay bị Trịnh Sở đánh cho trọng thương, khi đối mặt với Tạ Bá Ngọc cũng không hề chiếm thế yếu, thậm chí còn mơ hồ chiếm thế mạnh.

Trịnh Sở không để ý màn chiến đấu giữa hai người, anh đi tới trước mặt Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi, cởi dây thừng trên người họ ra.
“Để hai người sợ hãi rồi”, Trịnh Sở dịu dàng nói.
Biểu cảm Hứa Thanh Vân nghiêm túc, cô đáp: “Đám người này rất khó đối phó, anh phải cẩn thận một chút”.
Tạ Phi Phi phụ họa nói: “Anh rể, đám người này quá mạnh, còn mạnh hơn đám người lần trước anh đối phó”.
Trịnh Sở nghe hai người nói chuyện xong, anh cười ha ha nói: “Người mạnh thế nào, ở trong mắt tôi cũng chỉ là con kiến hôi thôi”.
Trịnh An nghe Trịnh Sở nói vậy, lửa giận trong lòng cuồn cuộn, sắp bộc phát ra như núi lửa.
Mặc dù bàn về thân phận, hắn không tôn quý bằng Trịnh Sở, suy cho cùng Trịnh Sở cũng là con trưởng chi chính nhà họ Trịnh.
Bàn về thực lực thì cũng chỉ là cảnh giới minh kình trung kỳ, kém hơn những người khác nhà họ Trịnh.
Nhưng bây giờ Trịnh Sở đã bị nhà họ Trịnh phế trừ đuổi đi, một tên phế vật cũng không dám nói hắn như vậy.
Trịnh An nhìn Trịnh Sở, giọng lạnh như băng nói: “Ỷ có nhà họ Tạ chống lưng thì dám láo xược như vậy hả, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu làm người như thế nào”.
Hắn nói xong lời này liền vận chuyển kình khí trong cơ thể, chuẩn bị phát động thế tấn công mãnh liệt, cho Trịnh Sở biết mở miệng ngông cuồng sẽ phải trả giá như thế nào.
Võ giả sau lưng Trịnh An thấy hắn muốn đi giải quyết Trịnh Sở, bọn họ rối rít tiến lên, lo lắng Trịnh An xảy ra chuyện gì.
Trịnh An đưa tay phải ra, ra hiệu bọn họ đừng đi lên trước, bản thân hắn đủ khả năng giải quyết Trịnh Sở..

208: Trịnh An chết

Trong tâm khảm Trịnh An, Trịnh Sở cũng chỉ là tên nhãi ỷ có Tạ Bá Ngọc chống lưng mới dám làm nên chuyện thôi. 

Bây giờ Tạ Bá Ngọc đang chém nhau cùng Trịnh Năng Văn, bên cạnh Trịnh Sở không có ai có thể che chở an nguy của anh. 

Các võ giả nhà họ Trịnh ở xung quanh nhìn thấy Trịnh An không muốn bọn họ tiến lên chém giết thì đứng phía sau, biểu cảm như đang xem kịch vui. 

“Trịnh Sở, cái mạng này của cậu đúng là lớn, năm đó rơi xuống vách đá mà không chết”, Trịnh An vừa đến gần Trịnh Sở, vửa mở miệng nói. 

Trịnh Sở nghe Trịnh An nói vậy, vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng: “Năm đó là ai đẩy tao xuống vách núi?” 

Trịnh An coi Trịnh Sở là người chết, đối với chuyện ba năm trước, căn bản không để ở trong lòng. 

Hắn che miệng cười duyên: “Ha ha ha, ba năm trước người đẩy cậu xuống vách đá chính là Trịnh Vân Siêu, để đạt được lợi ích, hắn đã đích thân đẩy cậu xuống vách đá”. 

Năm đó lúc Trịnh Vân Siêu ở nhà họ Trịnh Vân Châu, quan hệ với Trịnh Sở được xem như không tệ, sau khi Trịnh Sở bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, bọn họ cũng không cắt đứt liên lạc. 

Chỉ là về sau không biết vì sao, sau khi mẹ Trịnh Sở chết, Trịnh Vân Siêu đã hoàn toàn không còn liên lạc với Trịnh Sở nữa. 

Hôm nay lại một lần nữa Trịnh Sở nghe thấy ba chữ Trịnh Vân Siêu, khóe miệng dâng lên nụ cười nhạt: “Mẹ tao thì sao? Cũng là chúng mày giở trò quỷ sau lưng mới đột nhiên mắc bệnh nặng?” 

Trịnh An cười ha ha nói: “Trong lòng cậu hiểu rõ mà, còn hỏi tôi mấy thứ này, chẳng lẽ đang đùa giỡn với tôi?” 

Lời nói vừa dứt, người hắn cách Trịnh Sở chỉ có nửa mét, hắn chìa tay phải ra túm cổ Trịnh Sở, chuẩn bị bóp vỡ cổ họng anh. 

Trịnh Sở nhìn tay phải Trịnh An tấn công cổ họng về phía mình, tay phải anh cũng đánh ra một chưởng. 

Bốp. 

Trịnh An chỉ cảm thấy tay phải truyền tới một trận đau tê tâm liệt phế, sau đó nhìn thấy toàn bộ bàn tay đều bị thối rữa, máu tươi đầm đìa. 

Sắc mặt hắn ta bởi vì quá mức đau đớn mà nhăn nhó, phát ra tiếng kêu thảm thiết. 

Trịnh An hoàn toàn không ngờ rằng thực lực của Trịnh Sở lại mạnh như vậy, chỉ một cái tát đã đánh nát tay hắn. 

Phải biết rằng thực lực của hắn cũng là võ giả cảnh giới minh kình, trừ phi Trịnh Sở đạt tới cảnh giới hóa huyền, nếu không làm sao có thể đánh bại dễ dàng như vậy. 

Trịnh An nghĩ đến những điều này, hắn mở miệng hét lớn: “Ngẩn ra làm gì, diệt hắn cho tôi”. 

Lời nói vừa dứt, các võ giả nhà họ Trịnh mới hồi phục tinh thần, xông về phía Trịnh Sở. 

Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có ngọn lửa đang cháy. 

Anh ở giới tu tiên ba ngàn năm nay cũng chưa từng tức giận như vậy, hôm nay khi biết được mẹ bị người ta hại chết, hai quả đấm tự động nắm chặt, nhìn đám người đang đánh tới, không chờ bọn họ tới gần, tay phải anh nhẹ nhàng vung lên. 

Ầm. 

Một tiếng sấm rền vang vọng, đám người này liền bay ra ngoài mấy chục mét, đập liên tục vào góc tường, miệng phun máu tươi rồi chết. 

Giết xong những người này, biểu cảm Trịnh Sở nghiêm túc, anh chậm rãi đi về phía trước mặt Trịnh An. 

Anh thấy vẻ mặt kinh hoàng của Trịnh An, giọng điệu lạnh lùng: “Lần này là chủ ý của ai?” 

Trịnh Sở cảm thấy kỳ quái, nhà họ Trịnh ở Vân Châu đã không quan tâm đ ến sống chết của mình ở thành phố Giang Nam từ lâu rồi, sao lần này lại đột nhiên đến đây. 

Đến thì thôi, lại còn bắt cóc hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi. 

Trịnh An vốn còn muốn thề chết không trả lời câu hỏi của Trịnh Sở, nhưng sau cảm nhận khí tức đáng sợ tản ra trên người Trịnh Sở, hắn thành thực mở miệng. 

“Tôi thấy Trịnh Bưu dẫn vệ sĩ đến tỉnh Thiên Xuyên lâu như vậy vẫn chưa về, tôi liền đi Thiên Xuyên dò hỏi tin tức, kết quả phát hiện cậu lại trở thành thủ lĩnh giang hồ thành phố Thiên Xuyên, tôi suy đoán có khả năng bị cậu giết”. 

“Dựa vào chuyện vô căn cứ liền tìm tôi gây phiền toái?”, trong lòng Trịnh Sở cạn lời, nếu Trịnh Bưu không phải mình giết, cái nồi này há không phải để anh gánh sao. 

“Nhà họ Trịnh chúng tôi làm việc từ trước đến nay đều như vậy”, giọng nói Trịnh An run rẩy. 

Trịnh Sở nghe Trịnh An nói vậy, anh giơ chân đá một


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.