Vô Thượng Tiên Đế

Chương 141: Con Với Cậu Ấy Có Quan Hệ Gì






Thạch Phá Thiên quỳ rạp xuống đất, liên tục gật đầu nói: “Tôi hoàn toàn không dám khinh thường cậu Trịnh, mong cậu đừng trách tội”.
Mã Gia Vỹ vẫn không thể tin nổi, Trịnh Sở lại là người giành được thắng lợi cuối cùng.
Hắn ta đã bỏ ra một cái giá khổng lồ, mời lão bà Ngân Hoa đến.
Kết quả này là thứ mà Mã Gia Vỹ không cách nào chấp nhận được, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.
Mã Gia Vỹ trở nên điên cuồng, nhìn Trịnh Sở, tức giận hét lớn: “Chắc chắn cậu đã gian lận, cậu không thể thắng được”.
Hắn ta vừa điên loạn nói, vừa vung tay múa chân lao về phía Trịnh Sở.
Lúc ở dưới mật thất, Trịnh Sở đã nghe rất rõ những lời mọi người nói.
Dù sao anh cũng không phải là võ giả, mà là người tu tiên, thần thức rất nhạy bén.
Nay nhìn thấy Mã Gia Vỹ hệt như một kẻ điên, lại còn muốn ra tay đánh mình.

Trịnh Sở hờ hững, tay phải tung ra một đấm.
Rầm.
Mã Gia Vỹ đang ở trạng thái tốt nhất, nhưng tay còn chưa đụng đến người Trịnh Sở thì đã bị đánh bay, máu tươi trong miệng trào ra, ngã xuống đất và chẳng còn chút sức sống nào.
Những người khác nhìn thấy thủ đoạn sát phạt sắc bén của Trịnh Sở thì nào dám hó hé thêm gì nữa.
Ban đầu họ vẫn còn nghĩ bản thân mình là những người đứng đầu của một thành phố, dù Trịnh Sở có giành được Long Môn Lệnh thì há có thể khiến họ dễ dàng quỳ xuống.
Nay cảm nhận được hơi thở lạnh như băng từ người Trịnh Sở, cả người họ cứ run lên bần bật, lập tức quỳ xuống.
Thậm chí còn có người mở miệng hô: “Bắt đầu từ hôm nay, tỉnh Thiên Xuyên chỉ nghe lệnh cậu Trịnh”.
Những người còn lại cũng quát to, giọng rất lớn, bán mạng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tỉnh Thiên Xuyên chỉ nghe lệnh cậu Trịnh”.
Trần Hâm thấy toàn bộ mọi người đều quỳ dưới chân Trịnh Sở.
Ông ta cảm thấy cực kỳ không cam lòng, không muốn mình phải quỳ xuống.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng như có thể nhìn thấu cả linh hồn của Trịnh Sở, sự run rẩy đến từ tận linh hồn ông ta khiến Trần Hâm phải quỳ xuống: "Bắt đầu từ hôm nay, tỉnh Thiên Xuyên chỉ nghe lệnh cậu Trịnh”.
Trịnh Sở vẫn bình thản nhìn tất cả mọi người ở đây, chậm rãi lên tiếng, nói với giọng đầy nghiêm túc: “Tôi có việc muốn các người đi làm”.
Mọi người đang quỳ nghe Trịnh Sở nói có việc muốn họ đi làm thì ai cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu, không biết Trịnh Sở đang muốn giở trò gì.
Trịnh Sở lại bình tĩnh nói: “Chắc mọi người cũng biết đến ngọc ba màu rồi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả những người nào biết tung tích của ngọc ba màu đều phải báo cho tôi biết, nếu tin tức là thật, thưởng một viên tục mệnh đan”.
“Tục mệnh đan?”, có người bật thốt lên.
“Tục mệnh đan là thứ vô giá, dù có là Vạn Thảo Cốc cũng chưa chắc đã sở hữu số lượng lớn”.
“Cậu Trịnh đây thật sự có tục mệnh đan ư?”, có người bày tỏ sự nghi ngờ.
Loại đan dược như tục mệnh đan này có thể giúp cho người thường tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ.

Năm mươi năm chẳng là gì với người tu tiên, nhưng với người thường mà nói, nhất là những người quyền quý, thì có thể xem nói là tăng thêm năm mươi năm hưởng phúc.
Trịnh Sở nghe mọi người bàn tán thì bình thản nói: “Nếu có người biết mà không báo, giết không tha”.
Anh vừa mới nói xong đã nhấc chân lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Mấy ông lớn đang quỳ dưới đất nghe xong ba chữ giết không tha thì cả người chợt run lên, cùng la lớn: “Chúng tôi không dám cãi lệnh cậu Trịnh”.
Trịnh Sở nghe bọn họ nói thế thì vẻ mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra.
Anh chuẩn bị đến thành phố Thanh Nham xem thế nào, căn cứ theo vị trí Thạch Phá Thiên nói, lấy được hai viên ngọc ba màu đó về tay.
Lam Hinh nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở rời đi, hé miệng nhỏ giọng nói: “Anh Trịnh, tôi có thể đi cùng với anh được không?"
Cô ấy thật sự rất muốn được đứng bên cạnh Trịnh Sở, ở bên chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của anh.
Dù sao tất cả những gì Lam Hinh có bây giờ đều do Trịnh Sở ban cho.
Trịnh Sở vẫn bình tĩnh nói: “Nay cô đã là gia chủ nhà họ Lam, là chủ tịch của tập đoàn Lam Thị rồi, hãy làm tốt công việc của mình đi”.
Lam Hinh nghe Trịnh Sở nói thế thì à một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi”.
Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh thấy Trịnh Sở chuẩn bị đi thì cũng định theo sau.
Dù sao để đến được nơi đó cũng phải có Thạch Phá Thiên dẫn đường.
Còn Lam Hữu Danh thì lại bị Thạch Phá Thiên bắt ép phải đi.
Ầm ầm.
Bức tường bao vây họ nhanh chóng quay về mặt đất, trả vùng đất này trở về với dáng vẻ ban đầu của nó.
Cứ như tất cả mọi thứ chưa từng xảy ra vậy.
Khi Trịnh Sở chuẩn bị ngồi vào xe Thạch Phá Thiên rời đi, thì một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đó.
Cô gái đó vừa trông thấy Trịnh Sở đã lộ ra vẻ mặt bất ngờ: “Trịnh Sở, sao cậu lại ở đây?”
Thoạt đầu, Trần Điềm Điềm cùng mẹ mình là Điền Duy Gia đi ra vùng ngoại thành này để tản bộ, nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên thấy khu vực này rõ ràng là một mảnh đất trống, lại đột nhiên xuất hiện tường rào.
Ban đầu còn tưởng mình hoa mắt, đến khi nhìn kỹ lại mới thấy tường đang dần hạ xuống.
Vì sự tò mò nên cô ấy mới cùng mẹ mình là Điền Duy Gia đến đây, xem rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì.
Trịnh Sở thấy Trần Điềm Điềm thì mỉm cười, nói: “Tôi đến đây để làm một số việc”.
“Cậu ở lại đây bao lâu? Tôi dẫn cậu đi chơi nha?”, ban đầu tinh thần của Trần Điềm Điềm cũng không mấy vui vẻ, nay gặp Trịnh Sở, không hiểu sao lại vui hơn hẳn: “Tôi đã quen đường quen nẻo khu này lắm rồi, cậu muốn đi đâu để tôi dẫn đi cho”.
Trịnh Sở lắc đầu từ chối nói: “Không cần đâu, tôi phải đi về ngay”.
Anh còn phải đến thành phố Nam Kiến lấy ngọc ba màu, lấy được rồi còn phải về thành phố Giang Nam, không hề dư dả chút thời gian nào.
Trần Điềm Điềm à một tiếng, nói: “Thế thì cậu đi thong thả nhé”.
Trịnh Sở đáp ừ, sải bước rời đi.
Sau lưng, Trần Anh, Thạch Phá Thiên, Lam Hữu Danh đều theo sát phía sau.
Trần Hâm với vẻ mặt hờ hững, trông thấy Trần Điềm Điềm và Trịnh Sở trò chuyện với nhau thì lòng đầy căng thẳng, sợ Trịnh Sở có ý đồ gì đó với sắc đẹp của con gái mình.
Chờ đến khi hai người nói chuyện với nhau xong, phát hiện Trịnh Sở và Trần Điềm Điềm có vẻ đã quen từ trước thì trong lòng mới bình tĩnh lại.
Trần Hâm nhanh chóng sải bước đi tới chỗ Trần Điềm Điềm, hỏi: “Điềm Điềm, cậu Trịnh có quan hệ gì với con thế?”
“Cậu Trịnh hả?”, Trần Điểm Điềm nhìn vẻ mặt căng thẳng của Trần Hâm thì hết sức khó hiểu, với thân phận của bố cô ấy, tại sao lại phải gọi Trịnh Sở là cậu Trịnh.
Cô ấy chỉ vào bóng lưng rời đi của Trịnh Sở, hỏi: “Bố đang nói đến Trịnh Sở hả?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.