Vô Thượng Tiên Đế

Chương 134: Giết Cô Luyện Thành Con Rối






Thạch Phá Thiên nhìn hình ảnh hiển thị bụi bay mịt mù trên màn hình, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng, cho rằng Trịnh Sở đã bị Trần Anh giết.
Lam Hinh nghe tiếng mọi người bàn tán, trong lòng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô ấy mãi không mở mắt ra, im lặng cầu nguyện cho Trịnh Sở, hi vọng anh bình an vô sự.
Trong mật thất.
Sương mù lan ra tứ phía.
Trần Anh phớt lờ cảnh tượng mây mù cuồn cuộn trước mắt, hai tay nhanh giống như hai con rắn xanh linh hoạt, chớp mắt đã đánh ra mấy trăm làn sóng xung kích khí kình.
Nếu không phải ở trong này không có ai xem chiến, chỉ riêng dư âm là đủ để đè chết các võ giả một cách dễ dàng.
Trịnh Sở nhìn Trần Anh không ngừng đánh ra khí kình, cười ha ha, khẽ hô: “Binh khí ngũ hành”.

Dứt lời, trên tay phải anh xuất hiện một thanh trường kiếm ngưng tụ từ linh lực, lóe lên ánh sáng trắng.
Keng keng keng.
Trịnh Sở vung trường kiếm linh lực, đánh tan khí kình mà Trần Anh tung ra, hóa thành sương mù biến mất không thấy.
Đồng thời, động tác cơ thể Trịnh Sở cực kỳ nhanh, trong lúc nhẹ nhàng di chuyển chớp mắt đã đến chỗ Trần Anh.
Trần Anh thấy vậy, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi về sau.
Cô ta cảm giác được nếu để Trịnh Sở tiếp cận mình, cái mạng này sẽ không còn là của cô ta nữa.
Lúc Trần Anh lùi về sau, trường kiếm linh lực trong tay Trịnh Sở đã đâm ra.
Cô ta lập tức dùng dao găm đối chọi với trường kiếm linh lực.
Một tiếng ầm vang vọng.
Trường kiếm linh lực trong tay Trịnh Sở va chạm với dao găm trong tay Trần Anh, tóe lửa, ngay sau đó dao găm nứt vỡ, biến thành sắt vụn.
Cơ thể Trần Anh bị chấn động mạnh, đứng không vững, cô ta ngã ngồi trên đất, phun ra máu.
Lúc này, cô ta vô cùng hoảng hốt, không ngờ ba năm không gặp, thực lực của Trịnh Sở đã trở nên mạnh như vậy.
Mạnh đến mức ngay cả dao găm được chế tạo từ hàn thiết Huyền Minh đặc biệt cũng bị anh phá hỏng, không còn là cậu chủ vô dụng của ba năm trước nữa.
Ba năm trước, Trần Anh dùng ngón tay là có thể giết chết Trịnh Sở, bây giờ lại thất bại dưới tay Trịnh Sở, khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Trần Anh nhìn Trịnh Sở với ánh mắt thù hận, dùng giọng điệu hung ác, không sợ chết nói: “Muốn giết thì giết đi, đừng lề mề”.
Cô ta đến nhà họ Trịnh làm võ giả, đã chuẩn bị tinh thần sẽ chết bất cứ lúc nào.
Chỉ là Trần Anh không cam tâm, chết trong tay kẻ vô dụng của ngày xưa giống như một nụ hoa tươi đẹp bị người khác vấy bẩn vậy, khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

Trịnh Sở nhìn vào ánh mắt thù hận của Trần Anh, không vội ra tay, lạnh lùng nói.
“Ba năm trước rốt cuộc là ai muốn giết tôi?”
Câu nói này lọt vào tai Trần Anh khiến cả người cô ta run lên, toàn thân như chìm trong thế giới băng lạnh, không ngừng run rẩy.
Cô ta là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền tiểu thành, kết quả chỉ một câu nói lại khiến cô ta sợ đến như vậy, cơ thể cứ run rẩy.
Trần Anh sợ hãi, không hiểu rốt cuộc sao Trịnh Sở làm được như vậy.
Mặc dù trong lòng cô ta rất nghi hoặc, nhưng lại không mở miệng hỏi, mà lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết”.
“Được, nếu cô không nói, tôi cũng không cần cô nói nữa”, Trịnh Sở nắm giữ vô số pháp thuật ở giới tu tiên.
Cho dù bây giờ anh là cảnh giới trúc cơ sơ kỳ, số lượng pháp thuật có thể dùng có hạn, nhưng con số cũng đáng kinh ngạc.
Anh đưa tay phải ra, đánh về phía đầu Trần Anh.
Trần Anh tưởng rằng Trịnh Sở sẽ chưởng chết mình, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, chuẩn bị chờ đón cái chết.
Một tiếng ầm vang lên.
Bàn tay Trịnh Sở vỗ vào đỉnh đầu Trần Anh.
Sau khi Trần Anh hứng chịu một chưởng của Trịnh Sở vào đỉnh đầu lại phát hiện tình hình không đúng.
Cô ta không hề bị Trịnh Sở giết chết, chỉ cảm thấy đầu rất đau, đau ghê gớm, mồ hôi lạnh toát ra như mưa.
Ký ức của Trần Anh trở nên hỗn loạn, ký ức từ nhỏ đến lớn, từng cảnh một xuất hiện trong đầu.
Sau đó, những ký ức đó giống như bị người khác rút đi.
Trịnh Sở đặt tay trên đỉnh đầu Trần Anh, lúc này đang hấp thu ký ức của Trần Anh, những vầng sáng trắng to bằng ngón tay cái chui vào lòng bàn tay Trịnh Sở.

Khi vầng sáng trắng chạm vào bàn tay Trịnh Sở, ký ức chứa đựng trong đó bị Trịnh Sở nắm bắt toàn bộ.
Ngay cả lúc nào ngủ, lúc nào đi tắm, thích mặc đồ gì, có sở thích gì đặc biệt, tất cả anh đều nắm rõ.
Trịnh Sở lục soát khoảng một phút, soát hết tất cả ký ức trong đầu Trần Anh một lượt.
Đợi đến khi lục soát xong, anh vẫn không biết ai là kẻ đứng sau.
Bởi vì thân phận của Trần Anh hoàn toàn không đủ tư cách được biết người muốn giết Trịnh Sở là ai.
Trần Anh chỉ biết rằng chỉ cần giết chết Trịnh Sở sẽ nhận được phần thưởng lớn.
Nhà họ Trịnh lại có rất nhiều người thuộc chi chính và chi phụ, có đến mấy chục người được gọi là cậu chủ.
Trịnh Sở hoàn toàn không thể xác định được là ai ám hại anh, bởi vì Trịnh Sở đều không hòa hợp với mấy chục người này.
Bọn họ ai nấy đều kiêu ngạo, bình thường kiêu căng ngang ngược đã quen, không chung đường với Trịnh Sở.
Trịnh Sở chắp hai tay, nói với giọng lạnh lùng: “Thôi vậy, tôi sẽ giết cô trước, luyện chế thành con rối”.
Anh lục soạt được từ ký ức của Trần Anh, lần này Trần Anh đến thành phố Minh Hiền là bởi một người con cháu chi chính nào đó của nhà họ Trịnh đã đến thành phố Minh Hiền, cử cô ta đến đây chơi đùa một phen, giết vài tông sư giúp vui.
Bây giờ, người con cháu chi chính của nhà họ Trịnh đó cũng đang ở bên ngoài mật thất, quan sát nhất cử nhất động ở trong này.
Trịnh Sở đương nhiên sẽ không tha cho kẻ đó, dù sao qua ký ức của Trần Anh, anh cũng biết được kẻ đó rất căm thù anh.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.