Vô Thượng Tiên Đế

Chương 131: Trận Đấu Bắt Đầu






Người đàn ông này vừa nói dứt lời, những người quyền quý đứng ở đây liền chỉnh lại cổ áo đắt tiền, thể hiện thân phận tôn quý của bọn họ.
Người đàn ông trung niên nói: “Mọi người có thể sẽ thấy rất kỳ lạ, tại sao lại tổ chức trận đấu ở vùng ngoại ô không có người ở này?”
“Thực ra bên dưới vùng ngoại ô này sớm đã được ông chủ Triệu kiến thiết trở thành mật thất phù hợp cho thi đấu”.
Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, võ giả nhà họ Triệu ẩn nấp từ trước liền xuất hiện ở khắp bốn phương tám hướng.
Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, khu vực này liền xuất hiện bốn bức tường, vây chặt lấy khu vực này.
Những người bên trong bức tường vây không thể ra ngoài, những người bên ngoài cũng không thể vào trong được.
“Mời các ông lớn bắt đầu chuẩn bị, một phút sau sẽ khởi động mật thất, người lấy được Long Môn Lệnh sẽ giành chiến thắng”, người đàn ông trung niên nói xong câu này, những người quyền quý đều ngây ra tại chỗ.
Bọn họ còn cho rằng sẽ giống như đấu võ đài, nhưng bây giờ nghe thấy những lời của người đàn ông trung niên, chẳng có chút liên quan gì đến đấu võ đài cả.

Hai người Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh, thấy mọi việc đã không thể xoay chuyển, chỉ có thể tin tưởng Trịnh Sở sẽ đánh bại được đám kỳ nhân dị sĩ này.
Lam Hinh cảm nhận được ánh mắt của hai người Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh, nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh Trịnh, anh có nắm chắc không?”
“Tôi không bao giờ làm việc gì mà tôi không nắm chắc”, giọng nói Trịnh Sở đều đều mang theo sự tự tin.
Khuôn mặt Lam Hinh mang theo nụ cười phấn khích, nói: “Xin chúc mừng anh Trịnh giành được chiến thắng trước”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen đắt tiền, để tóc húi cua, tướng mạo lạnh lùng tuấn tú, nét mặt lạnh nhạt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Hội thưởng long năm nay do nhà họ Triệu chúng tôi tổ chức, mọi người đều đã nắm được quy tắc, cuối cùng người lấy được Long Môn Lệnh sẽ là người giành được chiến thắng, có thể mệnh lệnh cho cả tỉnh Thiên Xuyên”.
Ông ta nói xong những lời này, năm người đàn ông trung niên mặc quần áo đen đeo kính râm đen theo sát phía sau ông ta bảo vệ sự an toàn của ông ta.
Thạch Phá Thiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông trung niên này, lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ là một tên ăn bám nhà họ Triệu mà thôi, có gì mà kiêu ngạo chứ?”
Ông ta nói xong những lời này, cung kính nói với Trịnh Sở: “Cậu Trịnh, lần này nhờ cả vào cậu”.
Thạch Phá Thiên vừa dứt lời, vùng đất ngoại ô bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Tiếng soạt soạt không ngừng vang lên bên tai.
Không lâu sau, một bức tường đá dày rộng hiện ra từ trong bùn đất, xuất hiện trước mắt mọi người.
Bức tường đá xuất hiện không lâu, lập tức nứt ra một khe hở, lộ ra một lối chỉ một người có thể ra vào.
Khoảnh khắc mật thất xuất hiện, ánh mắt của các võ giả và kỳ nhân dị sĩ đều sáng lên, lần lượt nhảy xuống mật thất.
Thạch Phá Thiên thấy Trịnh Sở đứng ở đây với vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười, cung kính nói: “Trịnh đại sư, cao nhân mà hội thưởng long mời đến, phải nhảy xuống bên dưới, tranh đoạt Long Môn Lệnh, người giành được Long Môn Lệnh sẽ chiến thắng”.
Trịnh Sở nghe những lời của Thạch Phá Thiên, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi biết”.

Vừa dứt lời, thấy không còn võ giả nào, lúc này mới nhảy xuống mật thất.
Lam Hinh ở một bên nhìn bóng lưng Trịnh Sở nhảy xuống, giọng nói dịu dàng, quan tâm nói: “Anh Trịnh cẩn thận”.
Trịnh Sở gật đầu, dưới chân khẽ nhấn, nhảy vào trong mật thất.
Sau khi Trịnh Sở nhảy xuống, sắc mặt Lam Hữu Danh có chút khó coi, rất muốn lườm Lam Hinh mấy cái.
Nhưng nghĩ đến việc hiện tại Lam Hinh đã là chủ tịch tập đoàn Lam Thị kiêm gia chủ nhà họ Lam, chỉ có thể nhịn xuống sự khó chịu trong lòng.
Lam Hinh sớm đã không coi Lam Hữu Danh, người chỉ biết đến danh lợi, là bố của mình, thấy trong lòng Lam Hữu Danh khó chịu, cô ấy trực tiếp phớt lờ ánh mắt của Lam Hữu Danh.
Lam Hữu Danh hừ một tiếng, ngồi vào chỗ.
Vù vù vù.
Sau khi tất cả võ giả và những người kỳ nhân dị sĩ ở đó nhảy vào trong mật thất, vết nứt đột nhiên khép lại, đề phòng có người nhảy ra khỏi mật thất.
Ngay sau đó phía trên mật thất treo một chiếc màn hình TV cực lớn, bắt đầu chiếu tình hình trong mật thất.
Người đàn ông trung niên cạo trọc đầu, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt nhìn hình ảnh trên màn hình TV, lạnh lùng nói: “Trận đấu bắt đầu”.
Lúc Trần Hâm nói, trong mật thất cũng vang lên lời nói của ông ta.
Ông ta nhìn vào mật thất tối tăm, tất cả các võ giả và những kỳ nhân dị sĩ vẫn đang tìm kiếm, căn bản không biết đối phương ở đâu.
Khóe miệng Trần Hâm hiện lên nụ cười giễu cợt, tự nói trong lòng: “Vị trí đứng đầu tỉnh Thiên Xuyên, tôi nắm chắc rồi, không ai có thể cản trở”.
Bên trong mật thất tối đen như mực.

Hơn hai mươi võ giả và những kỳ nhân dị sĩ sau khi tìm kiếm xong, bắt đầu đánh giết lẫn nhau.
Có một vài võ giả không muốn đánh nhau với người khác, muốn trực tiếp đi đến vị trí đặt Long Môn Lệnh.
Nhưng người khác không cho bọn họ cơ hội rời đi, lập tức có võ giả hung ác một cước đạp đến.
Hoặc ông lão cưỡi con trăn xanh dài hai mươi mét phun sương cực độc màu xanh tấn công bọn họ.
Võ giả rời đi trước đó bị một cước đạp bay lên không trung, ngay sau đó con trăn khổng lồ há to miệng nuốt chửng vào trong bụng, nọc độc ăn mòn cơ thể anh ta, nhanh chóng biến thành một đống dịch thể.
Bên trong chiến đấu rất ác liệt, cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Trong mật thất tiếng va chạm của lửa, sấm sét, vũ khí và tiếng đấm đá ầm ầm vang lên bên tai.
Ngân Hoa Bà Bà dùng vu thuật của vùng Tây Nam, để quỷ thần đáp xuống thân thể già nua của mình, hai tay phát ra ánh sáng đen tuyền, giống như hai linh hồn dữ tợn nhỏ xuất hiện trong tay, lóe lên tia sáng đỏ kỳ dị.
Lúc bà ta vung hai tay, một bóng đen khổng lồ tóm về phía lưng của một tu pháp.
Một tiếng răng rắc vang lên, người đó còn chưa kịp phát hiện ra chuyện gì, cơ thể đã bị xé làm đôi, nội tạng rơi ra, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Sau khi Ngân Hoa Bà Bà giải quyết xong vị tu pháp này, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến Trịnh Sở, lộ ra nụ cười kỳ dị.
Bà ta không coi Trịnh Sở ra gì, chỉ nghĩ anh là một tên nhóc bình thường, muốn giết lúc nào thì giết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.