Vô Thượng Tiên Đế

Chương 13: Tiền Này Không Phải Của Mày





Anh đi vào nơi hẻo lánh, nhìn thấy một ông già mặc bộ đồ cũ nát, quần áo đã vá đến mấy trăm mảnh, gương mặt khắc khổ, giống như đã lâu chưa được ăn no.
Ông già thấy có người đi tới sạp hàng của mình, trong lòng vui sướng vạn phần.
Vì chỗ của ông ta vô cùng vắng vẻ, gần như không có khách tới.
“Cho hỏi cậu muốn mua gì?”, ông già chỉ bày vài cọng dược liệu khô héo trên quầy hàng, không khác gì đồ bỏ.
Trịnh Sở nhìn chăm chú mấy cọng dược liệu này, sau đó cầm lấy một nhánh cây nhìn có vẻ khô héo nhưng lại tràn đầy linh lực, hỏi: “Tôi lấy cây này”.
“Cây này giá mười ngàn”, ông già báo đúng giá trong lòng xong thì lại cảm thấy hơi cao quá, sợ người thanh niên này không mua.
Trịnh Sở cũng không cò kè mặc cả, chỉ nói: “Tôi lấy”.
Nhánh cây này nhìn rất tầm thường, thực tế nó lại là một trong những dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược.
Đừng nói mười ngàn, với người biết nhìn hàng thì trăm ngàn hay triệu họ cũng mua ấy chứ.
Hơn nữa nhìn ông già này rất giống người mẹ đã qua đời của anh, nên Trịnh Sở không muốn mặc cả.

Dù gì mười ngàn với anh cũng chỉ là một con số mà thôi.
Ông già không ngờ Trịnh Sở lại mua, vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân”.
Nhà ông ta nghèo khó, còn một người cháu vừa mới lên cấp 2.
Giờ là lúc nộp học phí, thấy Trịnh Sở mua dược liệu, ông ta vui sướng vô cùng.
Ông già chưa vui vẻ được bao lâu thì một thanh âm thô bạo vang lên: “Lão già, nhánh dược liệu này là của tôi kia mà, ông mừng cái gì?”
Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông vóc người gầy yếu, trên cánh tay có xăm hình con giao long màu đen xuất hiện, nói với Trịnh Sở: “Người anh em có ánh mắt tốt thật, nhánh cây này là do tôi tốn bao nhiêu công mới lấy được đấy”.
Ông già sợ hãi nhìn kẻ này, nhưng vẫn nói: “Sáng nay anh đã bán nó cho tôi với giá một ngàn rồi mà? Sao giờ nó lại là của anh chứ?”
Tên xăm mình hừ lạnh nói: “Lão già, tôi chỉ bảo ông giữ giúp tôi để tránh ông ăn trộm nó thôi, giờ tôi đã về rồi, đương nhiên nó phải là của tôi”.
Thực ra cái tên xăm mình này chỉ vô tình nhặt được nhánh dược liệu trên.
Hắn ta cho rằng đây là cành củi khô, chẳng đáng mấy đồng, liền ép bán cho ông già, nói là nó có thể bán với giá mười ngàn.
Bây giờ có một thằng thừa tiền đến mua, hắn ta đương nhiên muốn đòi lại.
Ông già run rẩy, ngực phập phồng nói: “Sao mà anh vô liêm sỉ như vậy chứ? Có thể diện chút đi được không?”
“Tôi vô sỉ thế đấy, ông không phục chứ gì?”, tên xăm mình không coi ông già ra gì, dáng vẻ nghênh ngang.
Trong nhà ông già chỉ có mình ông ta và một đứa cháu cấp 2, loại người này rất đáng sợ, huống hồ sau lưng hắn ta còn là anh Báo.
Mấy người bán hàng xung quanh thấy ông già và tên xăm mình có tranh chấp thì đều chau mày.
Bọn họ biết cái tên này khốn nạn, vô sỉ, nhưng không dám lên tiếng.
Nếu lên tiếng thì họ sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Trịnh Sở không quan tâm tên xăm mình nói gì, chỉ đặt dược liệu vào túi, sau đó đưa tiền cho ông già: “Mười ngàn đây, ông đếm xem đủ chưa”.
Ông già không ngờ Trịnh Sở lại đưa tiền cho mình, cảm động vô cùng, hốc mắt đỏ ửng: “Không cần đếm, tôi tin ân nhân sẽ không lừa tôi”.

Tên xăm mình thấy Trịnh Sở đưa tiền cho ông già thì lạnh giọng nói: “Nhóc con, mày có biết mình đang làm gì không?”
Nói rồi, hắn ta vươn tay ra cướp tiền từ chỗ ông già.
“Tiền này không phải của mày”, Trịnh Sở bình thản nói, không quan tâm
Anh duỗi tay phải ra, nắm chặt cánh tay của tên xăm mình.
“Đkm mày, mày muốn chết à!”, tên xăm mình nắm chặt tay, đấm về phía Trịnh Sở.
Trịnh Sở cũng không thèm nhìn tên xăm mình, nhấc chân lên đá vào bụng hắn ta, khiến hắn ta bay ra xa.
Ầm ầm.
Tên xăm mình đụng mạnh vào vách tường, miệng ngập máu.
Ông già thấy vậy thì lo lắng nói: “Ân nhân, cậu sẽ gặp phiền phức mất”.
“Ông cầm tiền rồi đi khỏi đây đi”, Trịnh Sở nói xong thì đi đến trước mặt tên xăm mình.
Tên xăm mình hung ác nhìn Trịnh Sở, hai mắt tràn ngập tơ máu: “Thằng chó, mày dám đánh tao, mày sẽ phải hối hận”.
“Hối hận?”, Trịnh Sở cười khinh, nhấc chân lên giẫm vào cánh tay của tên xăm mình, một phát giẫm nát xương tay của hắn ta.
Tên xăm mình cảm nhận được nỗi đau truyền từ cánh tay đến, kêu gào lên như heo bị chọc tiết.

“Anh Báo sẽ không tha cho mày đâu”, tên xăm mình gào lớn.
Trịnh Sở cười lớn: “Anh Báo? Là thằng khỉ tóc vàng đấy đúng không?”
“Mày dám bảo anh Báo là thằng khỉ tóc vàng à, có giỏi thì mày chờ đấy, tao gọi anh Báo đến”, tên xăm mình tuy đã bị Trịnh Sở đánh cho bán sống bán chết, nhưng vẫn không sợ Trịnh Sở.
Trịnh Sở cười: “Mày là cái đếch gì mà tao phải chờ mày?”
Anh không hề sợ anh Báo, lúc trước anh còn đánh hắn ta một trận rồi.
Tên xăm mình thấy Trịnh Sở không dám chờ, tưởng là anh sợ, bèn nói: “Mày đánh tao à, cho dù có trốn thật xa thì anh Báo cũng bắt được mày”.
Trịnh Sở lười nói nhảm với hắn ta, đá thẳng vào bụng tên xăm mình, khiến hắn ta ôm chặt bụng kêu oai oái.
Những người bán hàng khác thấy Trịnh Sở hành hung tên xăm mình, tuy rằng vui sướng trong lòng nhưng cũng rất sợ hãi.
Anh Báo đứng sau tên xăm mình giống như đại ca không ai dám chọc vào, nếu không sẽ rất không may.
Bây giờ Trịnh Sở đánh đàn em của hắn ta, e rằng cả đời này sẽ phải nằm lỳ trong bệnh viện mất.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.