Vô Thượng Tiên Đế

Chương 119: Ngày Mai Anh Có Thể Đến Không






Sau khi làm xong mọi việc, Trịnh Sở trở về phòng mình, cầm một nắm lớn các loại dược thảo quý hiếm lấy được từ trong Vạn Thảo Cốc trên tay, cho vào nồi áp suất.
Trịnh Sở chuẩn bị luyện đan phượng nham, sử dụng đá phượng làm nguyên liệu chính, để cơ thể của Hứa Thanh Vân có thể giống như người bình thường, kéo dài tuổi thọ, không bị bệnh tật.
Đương nhiên, những đan dược này không thể giải quyết triệt để những lo lắng về sinh mệnh của Hứa Thanh Vân, nếu muốn thực sự để Hứa Thanh Vân thoát khỏi những lo lắng về sinh mệnh, cần phải xảy ra quan hệ người lớn với Trịnh Sở.
Chỉ là với tình cảm vợ chồng giữa Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân, bây giờ bảo Hứa Thanh Vân làm loại chuyện này với Trịnh Sở đương nhiên là không có khả năng.
Trịnh Sở chỉ có thể đảm bảo để Hứa Thanh Vân được kéo dài tuổi thọ hơn một chút, cơ thể khỏe mạnh.
Sau ba tiếng đồng hồ, trong nồi áp suất bốc ra một mùi hương lạ.
Mùi hương nồng nặc nhưng không kích mũi, chỉ cần ngửi mùi hương thôi cũng có thể khiến toàn bộ cơ thể được khoan khoái dễ chịu, tinh thần thoải mái.
Trịnh Sở ngửi thấy mùi hương này, biết đan phượng nham đã luyện xong.

Anh mở nồi áp suất lấy ra một viên đan dược màu vàng, chỉ to bằng ngón tay út, giống như trứng chim.
Chỉ cần đưa viên đan dược này cho Hứa Thanh Vân dùng, trong vòng nửa năm, cơ thể Hứa Thanh Vân sẽ không dị thường nữa, giống như người bình thường.
Bíp bíp bíp bíp.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của Trịnh Sở vang lên.
Anh nghe thấy điện thoại đổ chuông, lập tức cầm máy lên xem có phải là điện thoại của Hứa Thanh Vân không.
Trịnh Sở nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình điện thoại, trong lòng nghi hoặc, không biết ai gọi đến.
Anh nhận điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: “Ai đấy?”
Đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói của Trịnh Sở, có chút kích động xen lẫn chút căng thẳng: “Anh có phải là anh Trịnh không?”
Trịnh Sở nghe thấy giọng nói này rất quen thuộc, liền nói: “Là tôi, cô là ai?”
Đầu dây bên kia nghe những lời của Trịnh Sở, không ngờ Trịnh Sở lại quên cô ấy nhanh như vậy.
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, nói: “Tôi là Lam Hinh, lần trước chúng ta từng gặp nhau ở Vạn Thảo Cốc, anh còn nhớ không?”
Lam Hinh cảm thấy Trịnh Sở là một người bận rộn, sẽ quên mất mình, lúc nói tên, liền nói ra luôn địa chỉ.
Cô ấy nói xong những lời này, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Muộn như vậy còn gọi cho anh, có làm phiền đến anh không?”
“Không đâu, tôi không ngủ sớm như vậy”, giọng nói của Trịnh Sở đều đều, không chút ra vẻ.
Lam Hinh khó khăn lắm mới quyết định gọi cho Trịnh Sở.
Bây giờ cuộc gọi đã được kết nối, cô ấy lại có chút do dự, không biết có nên nói hay không.
“Cô sao vậy?”, Trịnh Sở thấy Lam Hinh im lặng, lên tiếng hỏi.
Lam Hinh nghe thấy Trịnh Sở hỏi, lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Việc anh đồng ý với tôi lần trước ở Vạn Thảo Cốc còn tính không?”
“Còn chứ”, Trịnh Sở biết việc Lam Hinh nói đến là việc gì.
Anh vốn cho rằng Lam Hinh phải mất hơn một năm mới quyết định gọi cho anh, sớm nhất cũng phải vài tháng, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã gọi tới.

Lam Hinh nghe thấy lời này của Trịnh Sở, cô ấy kiềm chế xúc động trong lòng mình, nói: “Ngày mai anh có thể đến không?”
“Có thể”, giọng nói của Trịnh Sở bình tĩnh, không cảm thấy nhà họ Thạch bên đó có gì khó giải quyết.
Lam Hinh thấy Trịnh Sở đồng ý, trong lòng không cần nói cũng biết có bao nhiêu xúc động.
Kể từ khi trở về từ Vạn Thảo Cốc, cô ấy đã bị hành hạ và đánh đập nghiêm trọng hơn.
Thạch Khoan luôn cảm thấy Lam Hinh là người không may mắn, hắn ta đều là do Lam Hinh hại mới bị người ta đánh thành cái đức hạnh như vậy.
Mỗi ngày mỗi đêm trong lòng Thạch Khoan không thoải mái, sẽ là một trận tay đấm chân đá, sắp đánh Lam Hinh thành tàn phế rồi.
Cuối cùng còn sắp xếp Lam Hinh đến sống trong một căn phòng gỗ rách nát.
Trong căn phòng gỗ rách nát không có thứ gì, ngoại trừ chiếc giường.
Lam Hinh sống như vậy một thời gian, những lời của Trịnh Sở lại hiện lên trong đầu cô ấy, cô ấy không thể chịu đựng được nữa.
“Cảm ơn anh”, giọng nói của Lam Hinh chân thành và biết ơn từ tận đáy lòng.
Trịnh Sở nghe những lời của Lam Hinh, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, ngày mai ngồi đợi ly hôn được rồi”.
Nói xong lời này, anh tán gẫu với Lam Hinh vài câu rồi cúp điện thoại.
Không lâu sau, đã mười hai giờ tối.
Trịnh Sở ngồi trên sofa, vừa gặm trái cây trên tay, vừa mở TV lên xem.
Kẽo kẹt
Cửa chính được mở ra.
Hứa Thanh Vân xách chiếc giỏ đi vào, theo sau là Tạ Phi Phi mang theo khuôn mặt tươi cười.
Hai người vừa đi vào, mùi thuốc nồng nặc ập vào mũi.

Lúc Hứa Thanh Vân ngửi thấy mùi thuốc, chỉ cảm thấy trong cơ thể ấm áp, rất thoải mái, kìm lòng không đậu dùng chóp mũi ngửi thêm vài lần nữa.
Tạ Phi Phi ngửi thấy mùi thuốc này, nhìn Trịnh Sở nói: “Anh rể, anh đang sắc thuốc cho chị họ của em sao?”
“Chị họ em gần đây cơ thể tương đối suy nhược, sắc ít thuốc cho cô ấy uống”, Trịnh Sở nhàn nhạt nói.
Tạ Phi Phi cười đùa nói: “Không ngờ anh rể lại lợi hại như vậy, mới đầu thật sự đã xem thường anh rồi”.
Hứa Thanh Vân nhìn biểu hiện của Tạ Phi Phi, ho khan hai tiếng nói: “Phi Phi, em đang nói cái gì thế? Mau nói việc của em đi, sớm chút trở về ký túc xá, ngày mai còn đi học nữa”.
Cô vừa nói, vừa mang chiếc giỏ vào bếp, lấy thức ăn còn nóng hổi từ trong giỏ ra, bày từng món một lên bàn.
Tạ Phi Phi nghe thấy những lời của Hứa Thanh Vân, nũng nịu hừ một tiếng nói: “Chị họ, em không có làm gì anh rể, chị gấp cái gì chứ”.
Cô ấy nói xong lời này, nhìn đến Trịnh Sở cười nói: “Anh rể, mấy ngày này anh có rảnh không?”
“Em muốn làm gì?”, vẻ mặt Trịnh Sở nghi hoặc, không biết Tạ Phi Phi muốn làm gì.
Tạ Phi Phi cười nói: “Mấy ngày nữa trường học sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, em hy vọng anh rể có thể cùng em biểu diễn một tiết mục”.
“Em xem anh rể là gì hả?”, Trịnh Sở dứt khoát nói: “Anh từ chối”.
Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở từ chối, hai tay ôm lấy cánh tay cường tráng của Trịnh Sở, làm nũng nói: “Anh rể, chỉ là lên sân khấu biểu diễn cùng em thôi, cũng không phải cùng em làm chuyện xấu gì”.
Trịnh Sở lắc đầu cự tuyệt nói: “Em có thể tìm người khác, tại sao cứ nhất định phải là anh?”
Anh thật sự không có hứng thú, cho dù Tạ Phi Phi có thuyết phục như nào, anh cũng sẽ không đi.
Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở không chịu đi, ánh mắt nhìn đến Hứa Thanh Vân đang bày thức ăn trong bếp, nũng nịu nói: “Chị họ, chị giúp em thuyết phục anh rể đi”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.