Vô Thượng Thần Trúc

Chương 5: Xuất phát




Một cái thân ảnh chậm rãi đi trên bờ biển, sau đó tìm một khối đá ngầm ngồi xuống bất động. Chuyện gì cũng không làm, chuyện gì cũng không muốn, chỉ yên lặng xem thủy triều lên xuống, nhìn những đám mây bay trên bầu trời. Mỗi lần tới biển, tâm tình của hắn đều trở nên vô cùng trống vắng. Giờ phút này cũng vậy, cả người phảng phất biến thành một cái hồ nước trầm tĩnh, cho dù trước mặt hắn là những cơn sóng biển hung mãnh, gió biển gào thét bên tai, nhưng bản thân hắn vẫn bất động ngồi đó.
Cậu ấy chính là quân. Hôm qua cậu nằm ngủ không được nên hôm nay dạy sớm chạy tới bờ đá cạnh bãi biển.
Trên biển, hai con thuyền vẫn đang vớt lưới thu tôm ghẹ. Không xa chiếc ghe nhỏ cứ phi nhanh về phía trước như cũ, thuyền theo gió vượt sóng, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.bỗng nhiên cơn sóng vỗ vào bờ làm cho quân giật mình một cái.
Quân lấy lại tinh thần,lắc đầu thầm nghĩ:" mình bây giờ chỉ còn lại một mình, phải cố gắng sống không phụ ông ngoại mong muốn"Quân ngẩn đầu ngắm bầu trời xanh, Dần dần có ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt Quân khi chạm lên đôi mắt. không biết từ khi nào đã rơi lệ...
Lau khô nước mắt, chỉnh lại tâm tình. Quân đứng dạy chạy về nhà tắm rửa ăn sáng, mang theo balô hành lí cùng một ít nước. Quân chạy một mạch sang nhà xuyên.
" xuyên. Xuyên..!"
Rầm. Rầm. Quân đập vài tiếng
"Cọt. cẹt". Cửa mở
"anh quân. Làm sao tới sớm như vậy còn vác đồ thế kia?" Xuyến hỏi. Mở cửa nhìn thấy quân xuyến vui vẻ, vì mỗi lần quân đi xa về thường cho quà.
"tàu hôm nay xuất phát rồi. Với đợt này đi xa nên chuẩn bị nhiều đồ."
"Thằng xuyên dạy chưa em."
"em cũng kêu nãy giờ có dạy đâu."
"không cần kêu. Tao dậy rồi. Sáng sớm la om sòm." Xuyên mặt nhăn nhó nói
"mày nhanh lên còn ra tàu sắp xếp đồ đạc nữa. 20 tuổi rồi còn rà hơn con gái". Quân nói.
.......
Tới nơi mọi người cũng đã có mặt đầy đủ, kiểm tra hành lý xong mọi người bước lên tàu khởi hành.
Chiếc Thuyền do phụ lái điều khiển,phụ lái là người già đời trong ngành điều khiển tàu. con thuyền dưới chân hắn thẳng tắp lao về phía trước, mặc kệ trên mặt biển có dòng xoáy hay là gió lớn gì đó, binh đến nước ngăn, nước đến đắp bờ, vô cùng trực tiếp thẳng thắn, cho dù là gặp phải mưa rền gió dữ, thuyền nhỏ vẫn luôn vững vàng lao đi trên biển.
Dù vậy, "hải vực gần chân trời" cách xa mấy nghìn dặm, muốn trong một ngày một đêm chạy tới rất không có khả năng. Lần trước chính là 300 dặm, còn phải chạy ba ngày liên tục. Cho dù tốc độ của thuyền nhanh hơn nữa, Trần Quân phỏng chừng cần phải có thời gian 10-15 ngày mới có thể đến được.
Chỉ là thời gian một ngày một đêm thuyền đã tiến về phía trước được lộ trình 120 dặm, tại lúc bóng đêm phủ xuống,con thuyền chợt dần lại. Chỉ nhìn thấy phía trước xa xa đã có sấm chớp
"anh em thả neo ⚓ xuống nghỉ ngơi một đêm nào. Phía trước sợ có bão, đêm nay đành phải dừng tạm đây vậy"Thuyền trưởng nói
" thời tiếc nay thất thường nhỉ? Sáng chạy trời trong xanh. Buổi trưa còn nóng khó chịu đây." Người nọ nói
" ở vùng gần cuối hải vực như thế này. Thời tiết như vậy là tốt rồi bác". Người bên cạnh giải thích nói.
" mọi người chân nào!" Bà chủ thuyền quát lên..
Mọi người vội vàng ai làm việc náy, hai ba người cùng nhau thả neo xuống. Còn người khác cột buồm, dọn dẹp, nấu ăn,....
Sáng sớm hôm sau mọi người bắt đầu hành trình mới. Trên thuyền mọi người đang chuẩn bị bữa sáng. Cứ thế rộn ràng cả khoang thuyền.
Ăn sáng xong thấy mọi người đã chuẩn bị xong, thuyền trưởng đứng lên nói:
"nhổ neo, khởi hành!"
Từng người từng người bước về vị trí của mình, xuất phát chạy về phía trước.
Cũng giống như suy đoán của trần quân, lộ trình tới "hải vực cuối" xác thực tiêu tốn hơi nhiều thời gian, hơn nữa đã đi hơn 7 ngày rồi mà chưa tới nữa chặn hành trình.
Tới buổi trưa ngày thứ 9, trên boong thuyền đoàn trưởng đang quan sát, nhìn xa xa phía trước, thanh âm có chút kích động nói:
" sắp tới rồi".
Nghe vậy, Trần Quân và mọi người trên thuyền cũng không nhịn được chấn động, từ trên thuyền đứng dậy, chuyển mắt nhìn về phía ánh mắt đoàn trưởng, lọt vào trong tầm mắt chính là hoàn cảnh khiến trần quân nghi hoặc vạn phần, bởi vì một mảnh hải vực to lớn phía trước như vậy hầu như đều bị bao phủ trong màn sương mù, trắng xóa một mảnh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong. Sương mù này dày đặc tận chân trời, ngay cả nước biển màu xanh kéo tới tận đầu cùng đường nhìn, căn bản không thể thấy được rộng lớn bao nhiêu, khí thế to lớn tới cực điểm.
"Vượt qua phiến sương mù này là có thể nhìn thấy "hải vực nơi cuối".
Đoàn trưởng cầm bản đồ cũ giải thích:
"Tấm bản đồ này là do cha tại thời điểm còn trẻ đi du lịch thiên hạ phát hiện ra. Lúc đó người cũng bị lạc đường trong phiến sương mù dày đặc này, trong lúc vô ý đi vào tiệm tạp hoá cũ tìm thấy, từ lúc đó tấm bản đồ trở thành vật bảo nhà ta. Người không nhận ra đường muốn đi vào trong phiến sương mù dày đặc này nhất định sẽ mê thất phương hướng, cho dù có thể may mắn đi tới chỉ sợ cũng không thể tìm được đường chính xách, sẽ vĩnh viễn phiêu bạt trên biển rộng. Hơn nữa trong phiến sương mù dày đặc này có một số loại động vật gây cho con người sản sinh đủ loại ảo giác, nếu như tâm tính và nghị lực không kiên định mà nói, tâm thần sẽ vĩnh viễn bị trầm luân trong đó."
" hiểu rõ rồi!"
Mọi người cùng gật gù đồng ý
Không bao lâu sau, con thuyền đã rơi vào trong phạm vi sương mù dày đặc, Trần Quân khoanh chân ngồi trên thuyền, nhẹ nhàng ngửi một chút, trong không khí phiêu tán một cỗ mùi vị cay độc nhàn nhạt, còn có một loại vị đạo không nói nên lời, xác thực có mọt chút khí độc, bất quá những khí độc này đối với thân thể không có bao nhiêu lực ảnh hưởng, nghĩ hẳn là nguyên nhân chưa xâm nhập vào quá sâu.
Tiếp tục một đoạn thời gian tương đối lâu, toàn bộ con thuyền đã xâm nhập sâu vào trong phạm vi sương mù bao phủ, nhìn xung quanh hoàn toàn là một mảnh tuyết trắng, thậm chí ngay cả đoàn trưởng vị trí đầu thuyền Trần Quân cũng không nhìn thấy. Khẽ đưa bàn tay của mình ra trước mặt, Trần Quân chỉ có thể nhìn thấy đường viền nhàn nhạt,
Loại cảm giác này rất mờ ảo, phảng phất như chính mình lẻ loi đơn độc trong một thế giới chỉ một màu trắng xóa, bốn phía không hề có bất cứ thứ gì, ngoại trừ dưới đáy thuyền truyền tới âm thanh phá vỡ nước biển lao đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.