Vô Thượng Thần Trúc

Chương 43: Tiến Về Hoa Lư




Một ngày mới, yên lặng đến gần. Ánh sáng ngoài phòng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi bên trong, khiến cho ngọn đèn trên bàn tỏ ra ảm đạm vô quang.Trần Quân ngồi tĩnh lặng cạnh bàn, đang nhìn hai mỹ nữ mỹ lệ kiều diễm. Hai nữ tử vẫn lặng yên khỏa thân ôm nhau ngủ, có điều Trần Quân biết bọn họ sắp tỉnh lại rồi.hắn hơi ngẩn ngơ nhìn lên chiếc giường, đêm qua hắn không ngủ được chút nào.
Trần Quân hồi phục tinh thần, thấy bọn nàng đều đã tỉnh lại, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Tiến lên nhẹ nhàng ôm hai thiếu nữ một tả một hữu vào lòng, nhẹ giọng nói:
"Hay lắm, kết cuộc bọn nàng đã tỉnh rồi. Phu quân ta sớm đã muốn ôm bọn nàng, tỷ mỉ ngắm nhìn kiều thê mỹ lệ của ta để sau này bớt nhớ."
Dường như hai nữ tử không ngờ hắn sẽ đồng thời ôm cả hai người. Hai người còn chưa mặc áo quần đây này, bởi vậy hai nàng tỏ ra vô cùng xấu hổ, nhẹ nhàng giẫy giụa muốn đẩy cánh tay hắn ra. Trần Quân thấy vẻ thẹn thùng của hai nữ tử, hiểu rõ bọn nàng vẫn chưa quen bị mình ôm cùng lúc, định cố gắng ẩn giấu sự lúng túng này. Hai tay Trần Quân khép chặt, ôm chắc hai nữ tử nói:
"thế nào xấu hổ à? Ở lâu như vậy rồi hai nàng còn xấu hổ làm gì. Có khi sau này cả ngày ta không cho mặc áo quần"
Hai nữ tử đỏ mặt không nói, thấy vùng vẫy không thoát, bèn nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn.
Nhã Uyên ở tựa bên vai phải của Trần Quân, tay với tới cạnh giường lấy ra một hộp gỗ, đưa cho Trần Quân nỉ non nói:
"Quân!! Đây là vật gia truyền của Lê gia muội, hy vọng có thể giúp chàng"
Trần Quân "ờ" một tiếng, cũng không quan tâm bên trong có cái gì để qua một bên.
Ba người ôm nhau cũng lâu, liền dạy Tắm rửa. Ăn cùng nhau bữa cuối, ba người vừa đi ra sảnh đường gặp được bà nội của Nhã Uyên, theo như thông tin có được người mỹ phụ này tên Lê Phương Hắc Nguyệt.
Thấy ba người tiến đến, Hắc Nguyệt không quan tâm đến Trần Quân trực tiếp đến bên cạnh Nhã Uyên cùng Tiểu Nhi.
"Chúng ta đi."
Hắc Nguyệt nhanh chóng dẫn Hai người Nhã Uyên rời khỏi, trước sự bỡ ngỡ của 3 người. Trần Quân cười khổ không thôi, Hắc Nguyệt này dường như sợ hắn bắt cóc lấy Nhã Uyên chạy trốn đi.
Hắn cũng không quá bận tâm,Nhã Uyên được về gia tộc có lẽ được bồi dưỡng hơn khi ở bên hắn. có lẽ không lâu sau hắn sẽ đi tới nơi gia tộc họ Lê một chuyến, gặp 2 nữ nhân của hắn.
......
Mặt trời tháng một đã rất nóng rồi, ngọn lửa ác độc chiếu lên đất đai khô khốc, mặt đất bay lên từng làn khí nóng, khiến người đi đường khổ cực khó nói nên lời, mồ hôi chảy đầy mặt. Con đường dưới núi Một Cờ vào giờ ngọ cũng có không ít người đi đường. Dưới ánh mắt trời chói chang này, mỗi người đi đường đều phải há mồm ra mà thở, tinh thần không tốt, không sao đi dưới sức nóng gay gắt của mặt trời được.
Thẳng theo con đường có thể đi tới Hoa Lư, nơi đó chính là tam triều cố đô, phồn hoa náo nhiệt. Vì vậy người qua lại trên con đường này cực nhiều, mà phần lớn là kẻ buôn bán lấy Hoa Lư là nơi giao dịch. Nơi này cách thành Hoa Lư chừng ba trăm dặm, muốn tới đó cũng phải mất vài ngày, nếu nhanh nhất, đi xe ngựa cũng phải hết nửa ngày.
Gần giữa ngọ, người đi đường dần dần thưa thớt, từ xa trông tới, trên mảnh đất kia chỉ có mấy người còn đi dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Trong đám người đến gần có một thiếu niên mặc áo màu trắng.
Thiếu niên khoảng chừng hai mươi,hai mốt tuổi phong thái bất phàm, khí vũ hiên ngang, vẻ tuấn tú hiếm thấy trong Đại lục này. Khiến người khó quên nhất là ánh mắt của hắn, trông rất kỳ quái, nhìn vào giống như một vùng tinh không hư vô,nhưng nếu để ý lâu hơn sẽ phát hiện ẩn giấu trong đôi mắt thấu lộ ra vẻ quái dị không thể tả, có chút bá đạo ở trong đó. Ánh mắt thiếu niên hiện ra ba phần kỳ dị, ẩn ước có thần thái dụ người, vạn phần cuốn hút.
Khi thiếu niên đến gần, có thể thấy được sự khác biệt của hắn. Người ta đầu đầy những giọt mồ hôi lớn, nhưng trên mặt hắn dấu vết một giọt mồ hôi cũng không có, trên người kẻ khác đầy vẻ xông pha gió bụi, mà trên người thiếu niên không có một hạt bụi, thực là kỳ quái.
thiếu niên áo trắng khóe miệng ngậm cười thong thả bước trên đường, khi không có ai, coi bước chân chậm chạp lại nhanh đến kỳ lạ. Không lâu hắn đã đi được hai mươi dặm, tới một quán rượu nhỏ ven đường. Thiếu niên dừng lại nhìn quán rượu, ngẫm nghĩ xem nên tiến vào ngồi một lát, hay là tiếp tục lên đường.
Lúc này trên đại đạo truyền lại tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa, nháy mắt đã đến trước mặt, rõ ràng ngựa chạy rất nhanh. thiếu niên áo trắng còn đang suy xét, đã thấy bốn người phóng như bay tới, xoay người xuống ngựa, tiến vào quán rượu.
Thiếu niên thấy trong bốn người có ba nam một nữ, tuổi tác đều không cao lắm. Nữ nhân là người mà hắn chú ý nhất, nữ nhân chừng hai bảy hai tám tuổi, cả người mặc đồ vàng, hết sức nổi bật, Khuôn mặt mỹ lệ hiện ra ba phần tươi tắn, khóe mắt có một chút ngạo khí, có thể là vì tự hào với vẻ mỹ lệ của mình đây. Nhìn kiểu đầu, đã là thiếu phụ có chồng, quần áo bó chặt toàn thân hiện ra vóc người lồi lõm lung linh, mê hoặc mắt người. Gương mặt đẹp như ngọc phối hợp với màu áo vàng chói, càng thêm ba phần kiều diễm, ba phần khí chất tôn quý.
Lúc này trên đại đạo truyền lại tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa, nháy mắt đã đến trước mặt, rõ ràng ngựa chạy rất nhanh. Lam y thiếu niên còn đang suy xét, đã thấy bốn người phóng như bay tới, xoay người xuống ngựa, tiến vào quán rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.