Vút!
m thanh xé gió vang lên.
Robert biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không thèm quay đầu lại.
Bởi vì…
Một bóng người từ đội ngũ còn muốn nhanh hơn.
Bịch!
Một chiếc chân sượt qua bên người Robert, đạp thẳng vào bụng Rhys.
Lực của cú đá, kèm theo quán tính lao tới đủ làm cho toàn bộ nội tạng Rhys vỡ nát.
Robert vỗ vỗ vai người tới, nhẹ giọng nói:
- Cậu lại gây tai họa rồi.
Người tới thu chân lại, gạt tay của Robert ra, lạnh nhạt nói:
- Quen giết người rồi.
Rồi quay trở lại đội ngũ.
Robert liếc nhìn tên bảo an đang không ngừng thổ huyết, chỉ lắc đầu, quay lại phía đám người Vinh.
Nhưng hắn lại không chú ý tới, Rhys đưa bàn tay run rẩy, nhấn về phía cúc áo, cực kỳ khó khăn nói ra:
- Báo… báo động...đỏ.
Vừa nói vừa hộc ra ngụm máu rồi ngất đi.
…
Hú...hú...hú…
Rầm rập, rầm rập…
Tiếng bước chân dồn dập không ngừng vang lên.
Isa hơi nhướng mày, đi tới phía sau Vinh, nhẹ giọng nói:
- Thiếu gia! Xin lỗi ngài, là do chúng tôi xử lý không tốt, ngài có thể về xe trước.
Vinh đưa tay lên, chỉ mỉm cười nói:
- Không sao.
- Nhưng tình hình bây giờ có chiều hướng xấu đi, an toàn của thiếu gia…
Isa khuyên nhủ, nhưng nhìn vẻ mặt không quan tâm kia của Vinh thì cô chỉ biết im lặng.
Thở dài trong lòng, Isa xoa nhẹ vòng tay, bên mắt cô xuất hiện một chiếc kính lập thể, cô nhẹ giọng ra lệnh:
- Đội 3, đội 4, đội 7, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
- Rõ!
- Đội 5, đội 6, đội 8, phân tán ra bốn phía, tìm vị trí bắn tỉa tốt nhất.
- Rõ!
- Đội 9, phía trên đó thế nào?
- Báo cáo, không có xuất hiện bất kỳ thứ gì nguy hiểm, bán kính không trung 50km đã kiểm tra toàn bộ thiết bị, phi thuyền, robot.
- Ừ! Đội 10 ngăn chặn truyền thông, cùng chính quyền đô thị.
- Rõ!
Chuyện này có chút kỳ quái, mà kỳ quái chỗ nào nàng lại không biết được, nhưng Isa cũng không để tâm, có Hắc quản gia ở đây, người có thể tổn thương tới thiếu gia ở trên cái tinh cầu này còn chưa sinh ra.
Lời nói Isa vừa dứt.
Choang!
Một loạt tiếng thủy tinh vỡ vang lên, Isa ngẩng đầu, chỉ thấy trên lầu 10 Công ty chi nhánh, một thân ảnh từ trên đó rơi xuống.
Khoé miệng hơi giật.
Đám người này có thù oán với cái cửa sổ à? Hay có sở thích nhảy lầu?
Ầm!
Bụi mù bay tứ tán.
Một thân ảnh đi ra khỏi đám bụi.
Đằng sau hắn, bảo an từ trong công ty xuất hiện không ngừng.
Số lượng không ngờ đã lên tới chín mươi người.
Chín mươi võ giả, thực lực ít nhất cũng là E+ cấp.
Đám người này hoàn toàn có thể quét ngang một thành phố bốn sao.
Từng người võ giả như vậy lại chỉ là bảo vệ của một công ty con mà thôi.
Đám người đang xếp hàng mua kính võng du cũng đã được hơn chục người bảo an giải tán.
Đa số người trong đám người đó chỉ là người bình thường.
Võ giả tranh đấu với nhau trong thành phố đã là một việc không nhỏ rồi, nhưng nếu để gây ra thương vong cho người vô tội thì đây chính là đại sự, nhất định sẽ bị Uỷ Ban Nhân Dân chế tài.
Do đó, võ giả muốn chiến đấu trong thành phố phải thật chú ý. Đa số các võ giả hoặc dong binh, bang phái muốn giải quyết ân oán đều sẽ ra ngoài ngoại ô, hoặc tiến vào Quảng trường chiến tranh do Bộ Quốc Phòng ở từng thành thị thiết lập.
Còn nếu muốn trực tiếp chiến đấu? Tất nhiên là được, chỉ cần gánh chịu được hậu quả sau đó, còn lại thì mặc ngươi.
Đám bụi bay tứ tán rốt cuộc cũng lắng xuống, lộ ra khuôn mặt người tới.
Một khuôn mặt trung niên chạc 35 ~ 40 tuổi, tóc vuốt gel bóng mượt, được chải chuốt khá tỉ mỉ. Dáng người rất cao, phải cao tới hai mét, cơ ngực, cơ bụng được thể hiện hoàn mỹ sau chiếc áo sơ mi bó sát thân người.
Người này vừa xuống, liếc về phía Rhys đang được hai người bảo an sơ cứu khẩn cấp cùng với một mảnh lộn xộn trước công ty, ánh mắt lóe lên một tia giận dữ, rồi quay lại, đối mặt với nhóm người Vinh.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Robert, người này lập tức sửng sốt.
- Robert Miles? Thiết Vương Miles?
Robert chỉ cười cười, tháo chiếc kính đen xuống, hướng người này nói:
- James! Không ngờ được ngươi còn chưa có chết.
- Nhờ phúc của ngươi, Thiết Vương, ta cũng không ngờ được ngươi lại gia nhập công ty bảo an, làm một tên hộ vệ. Xem ra mấy năm nay ngươi cũng lăn lộn không tồi đi.
James nói đầy mỉa mai.
- n oán ngày trước đã giải quyết xong, Miles, ngươi đến địa bàn của ta làm gì? Lại còn đả thương người của ta nữa? Thề có chúa, Thiết Vương, Nếu không giải thích rõ ràng, e rằng ngươi và người của ngươi phải ở lại nơi đây rồi.
Lời nói rất bình thản, nhưng lại lộ ra một tia sát khí khó nói nên lời.
Đám bảo an đằng sau hắn cũng từ từ rút súng ra, lần này không còn là súng điện cơ bản kia, mà chính là súng năng lượng nén.
Súng năng lượng nén này được tập đoàn Thạch Linh đặc chế, có thể nén năng lượng gấp 25 lần, dễ dàng xuyên thủng võ giả E+ cấp.
Điều đáng sợ hơn là chỉ cần cung cấp năng lượng chỉ bằng năng lượng chiến sĩ F cấp là có thể sử dụng.
Một đoạn thời gian trước, công nghệ nén năng lượng này đã được một nhà khoa học công bố, nhưng hắn vừa mới công bố không lâu thì lại bị mất tích một cách bí ẩn.
Hiện tại, cho dù là kẻ ngốc đi chăng nữa cũng đoán ra được, nhà khoa học kia đã bị thế lực nào ”mời” đi.
Robert cười nhạt, vẻ mặt vẫn ung dung nhưng trong lòng hơi chột dạ.
Nếu chỉ có hắn cùng đội viên, hắn cũng không e sợ đám bảo an cùng tên James cuồng sát này. Nhưng đội ngũ của hắn lại đang chấp hành nhiệm vụ bảo vệ vị thiếu niên kia, mà nhìn vẻ mặt của cậu bé đó có vẻ muốn ở lại xem náo nhiệt, trong lòng hắn cười khổ.
Xem ra nên điều giải một chút.
Robert hắng giọng.
- James! Chỉ là hiểu lầm. Tôi tới đây chỉ muốn mua kính võng du, không có ý gây sự hay phá rối gì.
Nghe Robert nói thế, James tức giận tới bật cười, chỉ tay về phía đội của Rhys, gằn giọng nói:
- Hiểu lầm? Chó chết Miles, hiểu nhầm mà đánh người của ta nửa sống nửa chết thế kia sao?
Hắn lại chỉ về phía toà nhà.
- Hiểu nhầm mà phá đi công trình công ty ta sao?
Robert im lặng.
Hắn biết bây giờ nói gì cũng không ổn. Nói bọn bảo an gây hấn, xúc phạm hắn sao? Đừng đùa, nhìn tên bảo an Rhys đang hấp kia xem, chỉ sợ không biết hắn có qua nổi đêm nay không.
Thầm mắng tên đồng đội ngu ngốc, ra tay không biết chừng mực, Robert chỉ có thể nói:
- Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?
- Muốn thế nào à?
James cười gằn.
- Phế đi tay phải của ngươi, cùng với giao ra tên nào vừa mới đá Rhys, ta muốn tự tay phế chân chó của hắn…
…
Nhìn thế cục đang giằng co, Vinh vẫn chỉ bình thản, ánh mắt hắn không nhìn đám người này, mà là ngước nhìn tòa nhà.
Hắn cảm giác được trong này toát ra một cỗ lực lượng khiến hắn hứng thú, nói:
- Mở đường vào đi, ta muốn vào tham quan một chút.
Isa nghe vậy chỉ gật đầu, nói nhẹ vào bộ đàm:
- Mở đường đi vào!
Nàng không quan tâm Vinh muốn làm gì, đây là người nàng phải phục vụ, với thân phận của hắn, cho dù là hắn chơi hỏng cả cái tinh cầu này, Nguyễn gia cũng có thể vì hắn dẹp hết mọi hậu quả.
Nghe được mệnh lệnh, Robert cười lạnh, đưa nắm đấm nắm chặt, từng mảnh từng mảnh kim loại như có linh tính, từ vai hắn lợp xuống cả cánh tay.
Từ một người nho nhã lễ độ, bỗng chốc, từ trên người hắn toát ra cỗ khí thế vô cùng lăng lệ, sát phạt.
Ánh mắt James phát lạnh, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, cái áo sơ mi trong nháy mắt bị cơ bắp vạm vỡ xé vụn ra từng mảnh.
Cơ thể hắn chỉ khoảng một mét chín, nhưng khi vận lực, cơ bắp nổi lên, cơ thể hắn như hóa thành khổng lồ, cao to tới gần ba mét.
- Tấn công!
Cả hai đồng thời gầm lên một tiếng, rồi bổ nhào vào nhau.
Rầm!
Hai cú đấm đồng thời va chạm, không khí xung quanh như bị xé nát, hai vị cao thủ cấp D+ va chạm cũng không phải trò đùa, mắt thường cũng có thể nhìn thấy, sóng khí từ vụ va chạm toả ra bốn phía
Hai người vừa mới va chạm, bảo an lập tức hướng về phía đám người Vinh nổ súng.
Chíu! Chíu! Chíu…
Vô số luồng năng lượng nén phóng ra, nhưng hộ vệ của Vinh cũng không chậm, bọn họ là những thành viên tinh nhuệ trực thuộc Ám vệ, những tên bảo an này chưa trải qua chém giết trong thế giới ngầm không thể nào sánh được.
Chín thân ảnh từ trong đám người nhảy về phía trước, trên tay họ chợt xuất hiện một tấm lá chắn từ trường, che trước đám người.
Đợt đạn đầu tiên vừa mới kết thúc, không đợi đợt đạn thứ hai bắn tới, ba viên cầu từ tay hộ vệ bên Vinh ném ra, ném vào thằng đám bảo an.
Zzzziiiiiiiiitttt!
Một luồng sóng âm vô cùng quái dị từ ba viên cầu phát ra, tai mắt người thường không thể nhìn hay nghe thấy gì, nhưng chỉ cần đạt tới D cấp, chắc chắn có thể nhìn ra được, từ ba viên cầu phát ra một luồng sóng hướng thẳng đám bảo an.
Như một đống lúa bị cây liềm sắc lẹm gọt qua, đám bảo an công ty Thạch Linh lần lượt ngã rạp, lập tức bị hôn mê, mất đi sức phản kháng.
Chỉ một vài người có thể đứng vững, nhưng cũng bị hạ rất nhanh bởi đám hộ vệ của Vinh.
Đạp qua đám người tiến vào trong tòa nhà, Vinh được cả đám người hộ tống lên tầng mười.
Đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rất nhanh Vinh thấy được một cánh cửa bọc thép.
Isa vẫy vẫy tay, một tên đại hán tiến tới, tay chạm vào cánh cửa.
Từ trên cổ tay hắn, một đám kim loại như thể là robot biến hình vậy, biến thành rất nhiều cái khoan kim loại đục thẳng vào cánh cửa.
Xác định là đã cố định, bỗng nhiên cánh tay của đại hán hoá thành kim loại.
Phải, chính là hoá thành kim loại!
Hắn hét lớn một tiếng, gân xanh trên trán nổi gồ lên.
Răng rắc! Răng rắc!
Cứ ngỡ là cánh cửa sẽ bị mạnh mẽ tách mở, nhưng bất ngờ dị biến xảy ra.