Vô Thượng Thần

Chương 22: Đại Đạo Kiếm Linh




“Thiếu gia, Hắc quản gia kêu tôi ở đây chờ người tỉnh dậy liền dẫn qua gặp.”
Nguyễn Văn cực kỳ cung kính nói.
Ánh mắt Vinh lóe lên tia sáng lạnh, tay với lấy chiếc áo bông bên cạnh khoác lên người, chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu.
“Kêu hắn tới gặp ta.”
Nguyễn Văn hơi ngập ngừng, nhưng ánh mắt Vinh đảo qua, cái ánh mắt đó, Nguyễn Văn sau này dù tới cuối đời vẫn không quên được. Cái ánh mắt tỏa ra một khí tức tang thương của năm tháng, kèm theo sát khí vô tận, cùng lạnh lùng lãnh khốc. Thật không ngờ cái ánh mắt đó lại xuất hiện trên người một thiếu niên mười hai tuổi, Nguyễn Văn rùng mình, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lưng.
“Đi đi… “
Vẫn giọng non nớt đó, nhưng lại kèm theo uy nghiêm vô cùng, khiến cho người khác không cưỡng lại được mà phục tùng. Nguyễn Văn vội vội vàng vàng cúi chào rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa được đóng lại, Vinh buộc lại cái đai lưng rồi bước về phía cửa sổ. Ánh mắt lại lộ ra vẻ mờ mịt, cậu hoàn toàn xa lạ với cái thế giới này, thực lực yếu nhược cực độ, linh khí ảm đạm gần như không có. Hít sâu một hơi, mắt Vinh nhắm lại, ý thức lại tập trung vào đan điền của mình. Một tia Hỗn độn khí sau khi cải tạo lại kinh mạch trong người, như phát hiện ra một thứ gì đó, lập tức như phát điên mà tiến vào chỗ đó. Lúc trước vì tình huống ko cho phép mà Vinh không hề để ý, giờ nội thị lại trong đan điền, lập tức thân thể chấn động kịch liệt, như là không dám tin vào mắt mình, lập tức liền nhìn kĩ lại, thất thanh hô lớn.
“Hỗn Độn Kiếm… “
~~~~~~~
“Này…Kiếm Quân, ngươi có chắc bản đồ không có vấn đề chứ? “
Long Ngạo Thiên rụt rè hỏi.
“Hừ, quỷ nhát gan, bản đồ là ta mất ba mươi vạn thần tinh cực phẩm mới đấu giá thành công. Thạch Linh các chắc chắn không bán đồ giả. Cứ tiến lên phía trước xem sao. “
Kiếm Quân hất mặt lên hừ nhẹ.
“Đây là di tích từ thời Hoang Sơ, có nguy hiểm là việc bình thường, càng nguy hiểm càng có thứ tốt. Thậm chí có lời đồn trong này chứa một trong ngũ bảo của thiên địa, tiểu long ngươi không dám thì có thể ra ngoài đợi ta. “
“Méo nhé, ta mà phải sợ à. Đi, dẫn đường.”

“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Khốn khiếp, cút, mau cút. Cùng chết cái rắm. “
Một người thanh niên đang túm cổ Long Ngạo Thiên ném mạnh hắn ra ngoài cửa động. Sau lưng hắn lại một đạo cấm chế mang theo thần quang hủy diệt đánh tới.
Ầm!
Người thanh niên hộc máu, ánh mắt mờ đi, miệng cười thảm.
“Không… “
Long Ngạo Thiên bị ném ra ngoài, long lân bên ngoài đã bong ra quá nửa, nửa bên người đã hoàn toàn biến dạng, máu me be bét. Cố gắng đứng dậy, rống giận.
Từng quyền, từng quyền nện vào cấm chế ngoài cửa động. Xương cánh tay đã vỡ vụn, bằng vào lực phục hồi kinh người của long tộc, cũng không thể hồi phục lại được. Không để ý tới đau đớn tận vào linh hồn, Long Ngạo Thiên cứ như kẻ điên nện từng quyền vào cấm chế. Tới khi xương toàn cánh tay tới vai đã vỡ vụn, rủ xuống, hắn tuyệt vọng, hét lớn.
“Không... “
Quỳ xuống, đầu hắn dựa vào cấm chế thì thào.
“Con mẹ ngươi… Kiếm Quân… ngươi không được chết… nếu không vào luân hồi lão tử cũng không tha cho ngươi… “
Giọng càng ngày càng bé, rồi Long Ngạo Thiên bất tỉnh.

Trong cấm chế.
Từng đạo cấm chế hủy diệt, như thác lũ muốn phá tan hết mọi thứ xông tới Kiếm Quân. Kiếm Quân cười khổ, hắn quá khinh thường nơi này, không ngờ cấm chế từ thời Hoang Sơ lại có uy lực kinh khủng tới vậy. Ánh mắt đã lộ ra tia tuyệt vọng, trong đầu hắn lại hiện lên một nữ tử. Nữ tử đó cười với hắn, nụ cười phong hoa tuyết nguyệt.
Ầm!
Lại thêm một đạo cấm chế phá tan tầng kiếm ảnh đánh lên người hắn, phá tan những dòng suy nghĩ trong đầu. Ộc ra một ngụm thần huyết, Kiếm Quân trở nên dữ tợn vô cùng. Từng luồng, từng luồng thần khí như bạo động từ người hắn tuôn trào ra. Hắn đã bắt đầu thiêu đốt sinh mệnh.
Một thanh tiểu kiếm trong người hắn bay ra, thanh tiểu kiếm này hắn ngẫu nhiên có được từ chiến trường vực ngoại, đến cả sư phụ hắn cũng không biết lai lịch. Dù hắn tế luyện thế nào cũng không được, biết đây là bảo vật cực kì không tầm thường nên đã uẩn dưỡng trong cơ thể. Sau ngàn năm, không ngờ mới hơi khống chế được một chút, nhưng một chút đó lại uy lực kinh người, chính là đòn sát thủ của Kiếm Quân.
Nhưng không ngờ, vừa mới lôi thanh tiểu kiếm này ra, bỗng chốc dị biến xảy ra.
Từ sâu trong khu di tích bỗng xuất hiện một đạo kiếm minh. Đạo kiếm này lao ra, hóa thành một dải sáng phá nát hư không, đi tới đâu, không gian thời gian băng diệt. Những đạo cấm chế va phải dải sáng đó liền vô thanh vô tức biến mất.
Dải sáng đó nhanh chóng bay tới chỗ Kiếm Quân, hợp lại với thanh kiếm. Trong nháy mắt dung hợp đó, từng luồng pháp tắc điên cuồng lao ra, phá nát tất cả. Khí tức bạo ngược đó chỉ trong nháy mắt, nhưng toàn bộ cấm chế xung quanh đều bị phá hủy. Rất may, từng luồng pháp tắc đó lại không làm ảnh hưởng tới Kiếm Quân một chút nào. Chỉ chấn cho hắn hôn mê bất tỉnh. Đến khi hắn tỉnh lại, mọi thứ xung quanh đều yên ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một thanh kiếm đang lơ lửng trên không trung.
Kiếm Quân đi tới gần, chạm tay nhẹ nhàng vào thanh kiếm, bỗng thanh kiếm lóe lên. Trong phút chốc bay vào người hắn, chui vào đan điền. Thanh kiếm này lóe lên quang mang, một thông tin thoáng chốc xuất hiện trong đầu Kiếm Quân.
“ Lão phu thiên tư ngu dốt, tu đạo không đủ. Cuộc đời này chỉ riêng đối với kiếm có mang ý niệm kỳ dị, giống như cả đời vì kiếm mà sống. Nhưng lại không biết vì sao, hễ thần thức tiếp xúc với kiếm sau một nhịp thở nhất định sẽ vỡ vụn, không có ngoại lệ…Một từ phế nhân chính là nói lão phu. Không thể lấy thần thức khống chế kiếm thì không thể dùng kiếm chiến đấu, thẹn với ân sư.”
“Sau ngàn năm, lão phu chợt có một giấc mộng. Trong mộng ta chứng kiến một kiếm hồn, quét ngang thiên địa, xem như kiếm ngạo thiên khung.”
“Sau khi tỉnh lại, kiếm ở trong mộng cứ quanh quẩn trong đầu lão phu. Thật lâu không tiêu tan, giống như nó chính là mục tiêu cả đời của lão phu. Đây cõ lẽ chính là kiếp trước của lão phu… Ta dứt khoát từ bỏ việc Chứng Đạo, chuyển sang đúc kiếm. Ta muốn đúc ra thanh kiếm kia!”
“Ý nghĩ này rất nặng, nặng đến mức lão phu giống như nhập ma không còn là chính mình. Tất cả tâm thần đều đặt trên này, ta nhất định phải đúc ra thanh kiếm trong mộng kia!”
“Trải qua mười vạn năm. Trong thời gian này, lão phu thậm chí không quản uốn gối cầu kỳ thạch dị thiết trong thiên hạ, thu thập vô số vật đúc kiếm, thành công đúc ra rất nhiều thanh Thần Kiếm, được người đời xưng tụng một tiếng Thần Chú Sư, nhưng cũng không có cảm giác như trong mộng, một bộ phận bị lão phu chính tay hủy diệt, một bộ phận lưu lạc ra ngoài, được những vị Đạo Tổ coi trọng như chân bảo.”
“Đến khi một giống loài tới xâm chiếm Thần Vực, bọn họ tự xưng là Ma. Ma là chân Ma chứ không phải Ma đạo vẫn được thế nhân nói. Ba vị đệ tử của lão phu lần lượt ra chiến trường, rồi từ từ bỏ mệnh. Lão phu không nỡ nhìn sinh linh đồ thán, liền liều mạng luyện khí. Không ngờ chỗ lão phu luyện khí lại chính là chỗ tiếp giáp thông đạo thời không giữa Thần Vực và thiên ngoại. Chủng tộc Chân Ma có ý định đánh lén hậu phương Thần Vực, một kích chí mạng, có thể nói Thần Vực đang nguy hiểm vô cùng. “
“Đang lúc lâm nguy, lão phu khai lò đúc một lần cuối cùng, thời gian có hạn. Lúc này, lão phu dùng cả Thần mệnh của mình mà rèn. Dùng Hỗn Độn thần thiết từ tinh không mà đúc, rất nhanh đã đúc ra một thanh tiểu kiếm. Trong cõi u minh tự có thiên ý, kiếm này xuất lô, lão phu đột nhiên tâm có cảm giác. Nhìn kiếm này, cảm giác trong mộng của lão phu đột nhiên giáng lâm. Thân thể giống như không thể khống chế, cầm lấy kiếm này, ở trong một khắc đó, ta giống như về tới trong mộng, trở thành kiếm trung chi hồn kia.”
“Chính là loại cảm giác này, ta ban cho kiếm này cái tên Hỗn Độn. Tên này mặc dù tục, nhưng lại là suy nghĩ trong lòng ta. Cầm kiếm này, toàn bộ tâm thần lão phu giống như hoàn toàn biến mất, dung nhập vào trong kiếm, lao ra khỏi nơi đúc, giải đại kiếp nạn của Thần Vực.”
“Sau đó, lão phu mỉm cười mà chết. Hậu nhân có được kiếm này lão phu, nếu có cơ duyên, hãy truy tìm kiếm hồn. Lúc đó Hỗn Độn kiếm mới chính thức là Thần Binh đệ nhất… “

Ngay sau khi biết được lai lịch thanh kiếm này, Kiếm Quân lập tức cuồng hỉ, từ đó sau khi nhập Vô Tình Đạo, thế nhân đều gọi hắn một cái tên - Vô Tình Kiếm Đế.
~~~~~~~~~~~~
Thanh tiểu hồn kiếm xuất hiện trên ngón tay Vinh, ánh mắt Vinh phức tạp vô cùng, đầy sự cảm khái, thêm chút tang thương cùng hối hận.
“Ta nên gọi ngươi là gì đây? Hồn kiếm hay… “
Ngập ngừng một lúc, Vinh nhẹ nhàng thì thào.
“Đại Đạo Kiếm Linh, một trong ngũ bảo sơ khai của thiên địa đây. “
Tay Vinh nâng lên, điểm nhẹ vào tiểu hồn kiếm, từng điểm điểm như không có một quy tắc nào, thuần túy như là điểm bừa. Nhưng hàng vạn năm sống chung với Hỗn Độn kiếm, hắn đã khám phá ra một vài bí mật, hắn điểm, chính là phương pháp mở ra Kiếm Hồn, trên thế gian này, ngoài hắn có chấp niệm với kiếm sâu sắc ra, chỉ sợ trên thế gian này không còn ai có thể mở ra được.
Từng điểm càng ngày càng nhanh, cánh tay Vinh đã sắp rã rời ra, nhưng sắc mặt Vinh vẫn thản nhiên không thay đổi.
Răng rắc!
Một vài khớp xương đã như gãy ra, nhưng Vinh vẫn không dừng tay. Cuối cùng, vào chỉ thứ chín nghìn chín trăm chín mươi chín, chỉ nghe thấy một tiếng “Cách” vang lên.
Cánh tay Vinh đã đứt toàn bộ gân, xương cũng đã gãy vài đoạn, liền rủ xuống. Nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười rạng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.