Vô Thượng Thần

Chương 13: Tham Chiến - 1




Thạch Linh Các, đây là một trong những cự phách cường đại nhất Nhân Giới. Thạch Linh Các có thể nói là một đại cự đầu của Nhân Giới, nó cường đại không chỉ là vũ lực mà cường đại nhất của Thạch Linh các chính là tài lực.
“Nơi nào có giao dịch, nơi đó có Thạch Linh các ”
Một câu nói mà tất cả mọi sinh vật có ý thức ở Thần Vực đều hiểu, đều thuộc. Phân bộ của Thạch Linh các trải khắp mọi ngóc ngách của Thần Vực, một mình Thạch Linh các nắm giữ tới ba phần tài phú của cả Thần Vực. Đủ thấy tài lực của Thạch Linh các hùng hậu tới một tình trạng kinh khủng.
Tại sâu bên trong một sơn cốc, bên trong một tòa cổ các, có một thanh niên mập mạp nằm ở đó, mặc dù hắn rất mập mạp, nằm ở đó, nhưng mà, lại cho người ta một loại cảm giác thôn thiên, dùng nằm ngang giữa bầu trời để hình dung hắn, cái kia cũng không có chút nào quá mức.
Người thanh niên này tựa như là vừa mới tỉnh ngủ, thời điểm hắn tỉnh dậy, xung quanh hắn pháp tắc không ngừng xoay chuyển như muốn khóa lại thứ gì đó vừa lĩnh ngộ. Nhưng mồi hồi lại hỗn loạn, không ngừng tiêu tán.
“Thất bại lần nữa sao… “
Người thanh niên mập mạp thì thào,
“Aizzzz, đáng ghét thật mà… “
Người thanh niên lại nhắm mắt lại, nội thị trong cơ thể một chút, không khỏi cười khổ. Bỗng từ phương xa nổ ầm ầm, thời điểm thanh niên mập mạp kia lấy lại tinh thần, hắn trong nháy mắt biến mất, trong nháy mắt này, hắn vượt qua thời không, một bước vạn cảnh, nếu có người nhìn thấy hắn thủ đoạn như vậy, nhất định sẽ bị dọa đến nhảy dựng lên, năm ba bước, liền có thể vượt qua một phương thiên địa, cái này quá nghịch thiên!
Khi màn đêm buông xuống, người thanh niên này xuất hiện ở bên ngoài Long Giới, không có ai biết hắn tới, hắn tới vô thanh vô tức, hắn đứng trong hư không tựa như là cùng thiên địa hòa làm một thể, đừng nói là Thần Đế, coi như là có Thần Thánh ở đây, cũng không nhất định có thể phát hiện hắn.
Thanh niên mở ra hai mắt, khi hai mắt hắn mở ra, tựa như có thể xuyên qua vạn cổ, ngược dòng thời gian, ánh mắt của hắn xuyên qua hết thảy, rơi vào phía trên Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ.
Bên cạnh Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ, Nguyệt Thiên Phong khi vừa mới tuyên bố khai chiến cùng Thú Vực thì nhíu mày, nhìn về phía hư không, nơi thanh niên mập mạp đứng.
“ Ngươi điên sao? “
Trong tai Nguyệt Thiên Phong vọng lên tiếng người thanh niên mập mạp.
“Phải! “
Nguyệt Thiên Phong lạnh lùng trả lời, giọng nói băng hàn chí cực. Trầm ngâm một hồi, Nguyệt Thiên Phong nói.
“Ngươi sẽ tham gia chứ? “
“Ta không điên…”
“Ta biết ngươi là thương nhân, mà… thương nhân lại yêu quý chiến tranh. “
Thanh niên mập mạp trầm mặc, xoay người lại, giọng hắn lại vang lên.
“Cho ta một lí do tham chiến đi… “
“Nàng… nàng đã bị Tiên Hồ đánh chết… “
“Ngươi nói cái gì… “
Nghe được Nguyệt Thiên Phong nói thế, người thanh niên mập mạp này lập tức run lên, thời điểm hắn run rẩy, sát khí ngập trời, ngay cả thiên khung cũng vì đó lay động một cái, trong đôi mắt hắn lóe lên quang mang, tựa như là ba ngàn thế giới sáng tắt, cực kì khủng bố, coi như là có Thần Thánh ở trước mặt hắn, chỉ sợ cũng sẽ trong nội tâm run rẩy, người thanh niên này tuyệt đối là kinh khủng đến không cách nào hình dung!
“Nàng… tỷ tỷ có luân hồi không? “
Thanh niên mập mạp lại một lần nữa truy vấn nói ra, hắn cũng khó mà tin tưởng.
“Nàng bị Vẫn Thần Cửu Trát của Thông Thiên trảm đạo cơ, hủy thần hồn… “
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ là… không… không thể nào...tỷ tỷ đã nửa bước Chứng Đạo… “
Người thanh niên mập mạp biến sắc, trong lúc nhất thời thất thần, thì thào.
“Ngươi… Tham Chiến chứ? “
Nguyệt Thiên Phong không nói tiếp, chỉ hỏi lại một câu.
Người thanh niên mập mạp này không nói gì, xoay người lại, thoáng chốc đã biến mất.
Trở lại tòa cổ các của mình, người thanh niên mập mạp cứ nằm đó thật lâu, sau nửa ngày, ánh mắt hắn mở ra, giọng nói hắn vọng ra ngoài.
“Người đâu? “
“Các chủ “
Một lão giả tiến tới, cung kính hành lễ nói.
Thanh niên mập mạp vẫn nằm đó, giọng nói bình thản:
“ Ta có hai chuyện muốn nói với ngươi. Chuyện đầu tiên, chuẩn bị… Thạch Linh Các ta tham gia Thế Chiến… “
Lão già mới tới biến sắc, giọng lắp bắp hỏi lại.
“Các… Các Chủ… Thế Chiến… là Thế Chiến? “
“Phải… Nguyệt Giới tuyên chiến với Thú Vực. Thạch Linh các ta sẽ toàn lực hỗ trợ. “
“Vậy… vậy còn chuyện thứ hai? “
“Thỉnh sư phụ ta xuất quan… ta muốn luân hồi. “
Lão già sắc mặt lại đại biến, hai chuyện mà người thanh niên mập mạp này nói đối với lão quá sức là chấn động. Đợi lão già hơi tỉnh táo lại phần nào, thanh niên mập mạp nói:
“Đi đi… “
“Vâng… Các Chủ… “
Lão già vừa lui vừa nói, giọng nói vẫn run run, hiển nhiên vẫn chưa tiêu hóa hết hai tin tức vừa rồi. Lão già đi còn chưa hết thời gian nửa canh giờ, trong hư không căn cổ các của người thanh niên mập mạp chấn động, một lão giả tiên phong đạo cốt, tóc trắng bay phất phơ, khuôn mặt hồng hào cực kỳ giống tiên nhân xuất hiện.
“Sư phụ… “
Người thanh niên mập mạp gắng gượng ngồi dậy hành lễ. Lão già phất tay, một luồng quang mang nhu hòa nhanh chóng bao phủ toàn thân người thanh niên mập mạp. Vẻ mặt đau khổ của người thanh niên mập mạp thoáng chốc tan biến. Lão già mở miệng thở dài.
“Aizzz, Thiều nhi, con quá vội vàng… “
Vừa nói, hai tay lão già không ngừng huy động, từng lũ, từng lũ pháp tắc tụ tập, không ngừng kìm hãm lại sinh mệnh đang xói mòn của thanh niên mập mạp.
“Thạch Linh các … mong sư phụ chiếu cố nó một thời gian. “
Người thanh niên mập mạp lại cúi đầu hành lễ thật sâu.
“Aizzz, những lão già như ta đã không còn nhúng tay vào thế tục nữa rồi… đi đi thôi, Thạch Linh các này dù sao cũng là một phần tâm huyết của ta, ta sẽ chiếu cố một hai… “
“Cảm tạ sư phụ. “
“Tiếc là tiểu oa nhi của Luân Hồi sơn kia đã Luân Hồi. Không thì lão già như ta cũng mặt dày tới đó xin một cái Thệ Ước cho con… “
“Thệ Ước? “
“Nó là bảo vật có một không hai trong thiên địa, mỗi một thế sẽ cho ra một cái Thệ Ước… Aizzz một trong ngũ đại bảo của thiên địa, nó có thể giúp luân hồi mà giữ lại được trí nhớ. “
“Giữ lại được trí nhớ? “
Người thanh niên mập mạp động dung không thôi. Giữ lại được kí ức, chuyện đó đối với những người sắp luân hồi như hắn hấp dẫn bực nào.
“Đi đi thôi, nhớ kĩ, trụ cột mới là quan trọng nhất… “
Nói xong, tay lão giả bấm pháp quyết, thời không nháy mắt sụp đổ, lục đạo vỡ nát. Tay kia lão nhanh chóng rút linh hồn cùng sinh mệnh lực còn lại của thanh niên mập mạp ra, từ trong ống tay bay ra một miếng ngọc tỏa ra thanh quang nhàn nhạt.
“Tạo Hóa thạch này sẽ bảo hộ cho con trên con đường luân hồi này.”
Người thanh niên nhìn thật sâu lão già đó, khom lưng vái một vái, nói:
“Sư phụ…”
“Đi đi… tới thời điểm thích hợp ta sẽ hạ giới đón con lên… “
“Vâng!”
Người thanh niên mập mạp khom người cúi đầu rồi dần dần biến mất trong cánh cửa hư không.
~~~~~~~~
Tại trong một hẻm cốc tại Trường Sơn sơn mạch, một nữ tử tuyệt mĩ tại nơi đó đang hái thuốc. Nữ tử này ở trong thâm cốc đóng xuống từng nhánh gai thiên niên thần mộc đã gọt xong, nữ tử đem từng nhánh gai thần mộc đinh xuống dưới đất.
Nữ tử này là ngắt lấy một loại linh dược hi hữu, mà loại linh dược kia tránh ở dưới đất, cho nên, nàng bắt đầu phong tỏa thâm cốc. Khi nàng đem trọn cái thâm cốc phong tỏa, bắt đầu hướng trong cốc đổ dược thủy. Loại dược thủy đặc chế này đổ vào trong đất bùn, tựa như từng đầu linh xà nho nhỏ chui xuống dưới đất.
Nữ tử này mượn dùng dược thủy chính nàng đặc chế xua đuổi lấy linh dược dưới mặt đất, muốn đem linh dược đuổi vào trong cạm bẫy mà nàng trước đó đã bố trí tốt.
Nữ tử trước mắt này một thân áo vải, trên áo vải thêu lên đóa hoa tiên dược thanh lịch, thoạt nhìn tươi mát lịch sự tao nhã.
Nữ tử thanh lịch thoát tục, dung mạo thanh lệ, một đôi tú mục sáng tỏ không bụi, cả người nàng thoạt nhìn như u cốc thanh hà. Cả người nàng điềm tĩnh nho nhã, cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Nữ tử trước mắt để cho người ta xem xét liền cảm giác chính là ôn nhuận bảo ngọc, để cho người ta yêu thích, trong lòng cũng không khỏi có một phần yên tĩnh.
Ở bên trong thâm cốc, ở dưới nữ tử xua đuổi, linh dược dưới mặt đất rốt cục xuất hiện, đây là một cây linh dược màu tím như khói, thời điểm cây linh dược từ dưới đất lộ ra ngoài, tựa như một luồng khói tím từ dưới đất chui ra, khi từng sợi từng sợi khói tím này từ dưới đất chui đi ra, liền nở rộ thành hình, đây là một cây linh dược Tử Diệp Ma Hoa.
Nhưng mà, khi gốc linh dược này từ dưới mặt đất chui ra liền rơi vào trong cạm bẫy mà nữ tử trước đó đã thiết kế tốt, chỉ nghe được "Ba" một tiếng, gốc linh dược này liền bị phong tỏa ngăn cản, muốn giãy dụa trốn chỉ là uổng phí khí lực.
Nhìn thấy gốc linh dược này rốt cục bị khóa lại, nữ tử không khỏi lộ ra tiếu dung điềm tĩnh, nàng vội vàng đi tới, muốn đem gốc linh dược này thu vào bên trong bảo hạp.
“Phì… Phì… “
Một đầu mãng xà bỗng từ dưới đất ngoi lên, chiếc mồm như chậu máu há ra, mùi hôi thối phả ra, hai chiếc răng nanh như hai thanh lợi kiếm như muốn chực cắn nữ tử. Nữ tử đang để ý gốc ma hoa này, không để ý tới mãng xà, vung tay một cái, không gian rung động, ngay lập tức cầm cố mãng xà vào bên trong. Tố thủ khẽ nắm, mãng xà bị cầm cố không kịp kêu thảm, đã bị không gian đè ép thành thịt vụn.
Nữ tử tiện tay bóp chết mãng xà, sau đó xác định không việc gì, mới đem gốc linh dược này thu vào bên trong bảo hạp. Khi hết thảy đại công cáo thành, lúc này nữ tử mới thở một hơi thật dài, như trút được gánh nặng.
“Ma Hoa… không ngờ ma hoa này lại xuất hiện… chả nhẽ… chả nhẽ… “
Nữ tử không dám nghĩ tiếp, thu lấy bảo hạp. Lúc này, một mĩ phụ trung niên bay tới, thấy nữ tử, vội vàng hành lễ.
“Trang chủ… “
“Ta cảm nhận được chiến ý ngập trời, có chuyện gì xảy ra? “
Nữ tử nhẹ nhàng nói, giọng nói của nàng là điềm tĩnh an bình như vậy.
“Nguyệt Giới, Thiên Nguyệt đại nhân tại Long Giới đã hướng Thú Vực phát động Thế Chiến. Vạn Hoa Tông có mặt tại Long Giới đã cùng lúc tham chiến. Thạch Linh các đã thả ra tin tức tham chiến… “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.