Vô Thượng Niết Bàn

Chương 96: Giao dịch




“Rốt cục tiền bối muốn ta làm việc gì”
Bạch Hàn Phong tò mò hỏi, nữ yêu tu đã mạnh đến trình độ này lẽ ra không cần hắn giúp sức cái gì mới phải,
Hi Văn cất giọng êm dịu nói:
“Ngươi có biết ta ở trong này bao lâu rồi không”
Bạch Hàn Phong lắc đầu, tỏ ý không biết
“Gần một vạn năm”
“Bạch Hàn Phong kinh ngạc kêu lên:
“- Lâu như vậy”
Hi Văn khẽ thở dài:
“- Kỳ lạ lắm sao? Do phog ấn nào đó, từ khi sinh ra chúng ta đã gắn chặt với nơi này, không bao giờ có thể đi ra ngoài được.. Ta ở trong này mấy ngàn năm, thấy vô số yêu thú vì không thể ra ngoài để tu luyện thêm đành phải nghênh đón đại hạn, chết đi.”
Bạch Hàn Phong hỏi:
“Độc Long Cốc này có từ bao giờ”
Hi Văn đáp:
“- Từ khi ta còn nhỏ đã từng nghe một số yêu thú cổ xưa nói trong này bị phong ấn trên ngàn vạn năm. “
Bạch Hàn Phong lại hỏi:
“- Tiền bối đã là thập nhất cấp, thực lực mạnh vô cùng, còn không ra được bên ngoài, ta thì làm được gì”
- Thực lực mạnh sao? Nhưng tại nơi chết tiệt này, tuy ta có thực lực cực cao nhưng cũng không thể hoàn toàn sử dụng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hi Văn giờ lạnh lùng, nhiệt độ không khí bất chợt giảm xuống. Mắt Hi Văn lóe tia ai oán, tiếp tục nói:
Ba ngàn năm trước, ta đã tìm được một phương pháp khả dĩ có thể giúp ta thay đổi máu huyết, để ta có thể cũng giống như nhân loại các ngươi, có thể ra vào nơi này tự do, thế nhưng cái điều kiện cần là một tu sĩ nhân loại có thể khống hỏa trợ giúp,
Trong ba ngàn năm qua, ngươi là kẻ thứ tư vượt qua được Hắc Linh Lãnh Hỏa, nhưng là kẻ đầu tiên thực sự thôn phệ được nó.
“Ngươi có đồng ý giúp ta hay chẳng”
Bạch Hàn Phong nhìn Hi Văn cười khổ:
“Vãn bối còn sự lựa chọn khác hay sao”
………………….
Trong một mật thất khác, Bạch Hàn Phong đang cùng Hi Văn nhìn về phía một tế đàn cao chừng nửa mét.
Ngay phía trước tế đàn, có một lỗ thủng lớn, từ lỗ thủng đó, một luồng thanh hỏa đang bốc cháy ngùn ngụt.
Hỏa diễm này thỉnh thoảng lại loé ngân quang, tản mát ra một cổ uy lực khổng lồ làm cho người khác phải sợ hãi.
"Đây là Thanh Lôi Hỏa! Bạch Hàn Phong mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào vật ấy, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt nói.
Hi Văn nói:
“Đúng vậy, nhưng cái đó tạm thời chưa chú ý đến vội, cái ta cần hiện tại chính là, ngươi giúp ta hấp thụ, ngọn lửu đang bao bọc yêu đan của ta, ngăn cản ta tiếp tục tu luyện,.”
Nói rồi, Hi Văn nộ thị cơ thể cho Bạch Hàn Phong nhìn, chỉ thấy yêu đan của nàng bị thanh lôi hỏa bao bọc tầng tầng lớp lớp,
Hi văn nói:
Thanh lôi hỏa ở kia chính là do ba tên nhân loại trước ngươi bức ra,
Bạch Hàn Phong lè lưỡi, ba người mới bức được bằng đó hỏa diễm, vậy thì hắn không biết phải luyện hóa đến đời nào mới xong, tuy nhiên hiện tại hắn không còn lựa chọn nào nữa rồi.
Hi Văn lại cất tiếng kêu quái dị, từ sâu trong mật thất có hai con yêu thú bát cấp đi ra, Trên người của bọn họ chậm rãi xông ra các luồng yêu khí cực kỳ cường đại, rồi phân biệt ngồi vào hai góc của một cái đồ hình trên mặt đất..
Một ánh sánh nhỏ chớp bên bên trong, đồ hình này bắt đầu chuyển động. Vây quanh bốn phía có hơn mười khối Linh Thạch cực phẩm phát ra ánh sáng rất chói mắt. Trong lòng Bạch Hàn Phong có chút bất an nhìn ra bốn phía đánh giá một chút.
Đúng lúc này, Hi Văn bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, hai tay hợp lại rồi sau đó tách ra, hai đạo ánh sáng màu trắng hình trụ đồng thời bắn ra, tiến thẳng vào bên trong trận pháp.
Một tiếng vù vù xé gió phát ra, trên mặt đất xảy ra một trận chấn động nhỏ, từ trong trung gian pháp trận là địa hỏa trì, lửa bắt đầu bắt đầu quay cuồng bành trướng to lớn hơn.
"Xoẹt" một tiếng.
Một đoàn các quả cầu lửa, mỗi quả to chừng cái đầu lâu từ trong địa hoả trì bắn nhanh ra, thẳng đến cốt thân thể nàng đang lơ lửng ở trên không, lửa ày giống như mồi nhử để kéo hỏa diễm từ bên trong người nàng ra vậy.
Bạch Hàn Phong xem đến đây, trong lòng cảm giác đã được mở rộng thêm hiểu biết và tầm mắt.
Còn lúc này dị quang trong mắt hai con yêu tu kia chợt lóe lên, hai tay bắt quyết, mười ngón tay cấp tốc bắn ra.
Liền có mười đoàn ánh sáng màu trắng lớn nhỏ khác nhau phóng ra, chuẩn xác đi tới phía hi văn. Đồng thời trong đám hỏa diễm, một tiếng như sấm xé gió chói tai bất chợt vang lên, một sợi tơ nhỏ tiến vào trong đan điền của Hi Văn, khiến nàng đau đớn đến toát mồ hôi hột/
Mấy tia điện hồ này cực kỳ tinh tế, ngân quang sáng chói. Trong lúc bắn ra liền nhanh chóng dung nhập vào thân thể nàng từng chút từng chút cô lập thanh lôi hỏa.
Hai mắt của Bạch Hàn Phong có chút ngẩn ngơ rồi khẽ nhíu lại, ngay khi hai mắt hồi phục lại bình thường thì trên không trung xuất hiện một cái lồng ngũ sắc sáng chói hào quang. Thần sắc trong mắt của Bạch Hàn Phong thay đổi, nhưng lập tức hồi phục lại như thường.
Chỉ thấy ánh sánh trên cái lồng ngũ sắc từ từ tối xuống, Hi Văn truyền âm cho hắn, yêu cầu hắn dẫn dắt thanh lôi hỏa ra ngoài. Hắn cũng không còn cách nào liền lấy ra hỏa thần lệnh, hai tay hắn kết thủ ấn.
Trên người hắn bắt đầu thả ra một đoàn thanh quang mờ ảo khó nhận thấy. Mặc dù rất ít, nhưng linh lực của hắn thực sự bắt đầu lan ra ngoài cơ thể, rồi bị màn hào quang chậm rãi hút đi. Chậm chậm đivào đan điền của hi văn, vây quanh yêu đan của nàng/
Bạch Hàn Phong nhướng mày, sắc mặt liền âm trầm nặng nề. thanh lôi hỏa này so với Hắc Linh Lãnh Hỏa tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều, cứ thể này chỉ sợ bản thân hắn sẽ bị hút cạn trước khi thu phục được thanh lôi hỏa,.
qua một tháng, Hi Văn vốn đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dường như cảm giác được việc luyện hóa không sai biệt lắm, sắp có bước hành động tiếp theo.
nàng mở đôi mắt, hít sâu một hơi. Đột nhiên trong không trung xuất hiện liên tiếp mười mấy đạo pháp quyết, khi mười mấy đạo pháp quyết này tiến vào cơ thể nàng, thì cùng lúc đó, từ miệng nàng một luồng thanh lôi hỏa đi ra, theo sự dẫn dắt của Bạch Hàn Phong mà nhập vào cái hồ trước tế đàn.
Hi Văn vui mừng nội thị Yêu Đan giờ phút này nhìn có lúc phát ra ánh sáng rực rỡ, lúc có chút ảm đạm. nhưng thực sự Bạch Hàn Phong đã giúp nàng bức được ra một tia lôi hỏa, nàng tin rằng nếu như cứ tiếp tục nàng thực sự có thể thoát khỏi sự kiềm chế của linh hỏa này.
Ước chừng mấy ngày sauHi Văn lại bức được thêm ra một tia nữa, tốc độ này khiến cho nàng cực kỳ vui mừng, Lúc này hi văn quyết định phải an ủi Bạch hàn Phong Một chút, nàng vẫy tay viên đan dược lúc đầu kia, bay thẳng đến tay Bạch Hàn Phong, nàng nói với hắn,
“Đây là trả trước cho ngươi, hy vọng ngươi thức thời”
Bạch Hàn Phong nhận lấy đan dược, không nói gì mà cất vào túi trữ vật.
“Tạ ơn tiền bối”
Nói như vậy. Tuy nhiên thần sắc Bạch Hàn Phong vẫn tỏ ra như thường, không có lộ ra dáng vẻ ngoài ý muốn.
Hy Văn lại nói:
“Bạch Đạo Hữu yên tâm, yêu thú chúng ta trọng chữ tín, đã nói không giết ngươi là nhất định không giết, hi vọng ngươi có thể trợ giúp ta thoát ra ngoài, lúc đó mọi bảo vật của ta ở đây, đều do ngươi tùy ý lựa chọn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.