Vô Thượng Niết Bàn

Chương 91: Thất Tinh Đại Trận




Ầm… Ầm….Ầm
Năng lượng kinh khủng sau khi tiêu tán, hai đạo năng lượng phản chấn phân biệt đánh vào hai bên, khiến cho bốn người phía Bạch Hàn Phong và hai người bên phía Tôn Cửu Linh lập tức bị đánh bay
Trong cuồng phong cuồng loạn, Bạch Hàn Phong thân ảnh chợt lóe, hòa quang tỏa sáng dưới chân, thân ảnh nhanh chóng biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Tần Di. Hai tay đỡ lấy thắt lưng nàng, trong nháy mắt ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng. Phía bên kia Tôn Cửu Linh cùng Chu Bằng cũng đỡ lấy Ngô Nhược Lan cùng bay xuống.
“Nhị đệ, nhanh chóng động thủ, không cho bọn chúng cơ hội thở dốc.”
Phía đối diện, Tôn Cửu Linh đáp xuống đất, nhanh chóng ra lệnh cho Hạ Kinh tiến hành công kích.
“Chân khí của ta đã cạn kiệt rồi, không thể tái chiến nữa”
Tần Di mở miệng nói. Sắc mặt nàng lúc này trắng bệch, toàn thân suy yếu.
“Vô Tướng huynh, mau rút lên núi”
Lúc này Bạch Hàn Phong nhanh chóng quyết định, hào quang dưới chân lai một lần nữa xuất hiện dưới chân xuất hiện,, thân thể trong nháy mắt biến mất.
Ba người còn lại cũng nhanh chóng bỏ chạy, khẩn trưởng tiến theo sau hắn đi thẳng lên núi.
“- Đuổi theo.”
Tôn Cửu Linh hét lớn một tiếng, chân khí bùng lên, trực tiếp đánh về phía đám người Vô Tướng nhưng không kịp, lập tức một cuộc truy đuổi bắt đầu.
Sưu Sưu.
Hai người Tôn Cửu Linh và Hạ Kinh cũng nhanh chóng đuổi theo. Chỉ là tốc độ của Tôn Cử Linh đã không còn nhanh như lúc ban đầu, lúc này đã suy giảm lớn, có lẽ do một đạo công kích cuối cùng kia khiến cho hắn bị trọng thương.
Vô Tướng và hai người kia cũng đã bắt kịp Bạch Hàn Phong, lão quay đầu lại nhìn về phía sau nói:
“Bạch lão đệ, như này không ổn, chúng ta không thoát được đâu, “
“Các người mang Tần Di đi trước, còn lại để ta,”
“Nhưng”
Vô Tướng còn định nói nữa, nhưng Bạch Hàn Phong đã mang Tần Di đưa cho lão bảo lão đi mau,
Còn bản thân hắn thì đứng lại, Chân khí trên người hắn bạo phát, sắc mặt tái nhợt., để lại một đạo tàn ảnh trên không trung. Bay theo hướng ngược lại.
Chưa được bao lâu, Bạch Hàn Phong đã lại một lần nữa chạm mặt Tôn Cửu Linh và Hạ Kinh. Vừa nhìn thấy Bạch Hàn Phong, Tôn Cửu Linh đã cười lớn:
“Hắc hắc, khá khen cho tên tiểu tử người, lại còn dám làm người đoạn hậu”
Bạch Hàn Phong không nói gì mà âm thầm, triển khai hỏa thần nộ, hắn tin rằng nếu dùng hết sức tung ra đòn này, Tôn Cửu Linh sẽ nhất định không chịu nổi,
Ánh mắt Bạch Hàn Phong đột nhiên trở lên lăng lệ, song chưởng vỗ mạnh, hỏa diễm từ hai cánh tay hắn cuồn cuộn đan vào nhau, đây là lần thứ hai hắn dốc hết sức sử dụng hỏa thần nộ. Hai tay hắn vừa chạm vào nhau, Nhất thời hào quang như ngọc từ giữa bạo phát ra giống như mặt trời làm người ta loé mắt.
Hào quang thình lính loé sáng, Trên không trung, một hư ảnh mặc hoàng kim giáp khổng lồ hiện lên,. không gian xung quanh hư ảnh đột nhiên vặn vẹo một cách quỉ dị.
Vừa nhìn thấy hư ảnh này, Tôn Cửu Linh và Hạ Kinh nhìn nhau, trong mắt không thể che dấu được ánh mắt đầy kinh hãi. Cỗ lực lượng này, cho dù là ngay cả bọn họ đều cảm thấy kinh hãi!!!!, đây cái lực lượng gì vậy,
Ánh mắt phát lạnh, Tôn Cửu Linh chậm rãi xiết chặt hai tay nói, khàn khàn nói: " Nhị đệ, cái này quá mạnh mẽ rồi,." Hạ Kinh cũng hết sức ngưng trọng, pháp bảo huyền phù trên đầu, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu,
Bạch Hàn Phong cười nhẹ, con ngươi đen kịt đầy lạnh lẽo, tay vẫy nhẹ, nhất thời hư ảnh mặc hoàng kim giáp, làm động tác rút kiếm. " Xuy" một tiếng bảo kiếm mang theo hỏa diễm ngập trời xuất ra, theo hoả diễm xuất, không gian xung quanh như bị chấn động, không ngừng rung chuyển kịch liệt!!!.
“Khốn kiếp”
Nhìn Bạch Hàn Phong xuất ra Hỏa Thần Nộ, Tôn Cửu Linh quát chói tai, hữu chưởng hướng về phía trước, nhất thời, một chiếc luân bàn màu vàng hoành không phá thiên mà bạo xuất ra, cuối cùng hoá thành đạo phong ấn hướng về hư ảnh do Hỏa Thần Nộ tạo ra bắn tới.
Cùng lúc đó Hạ Kinh cũng hét lớn một tiếng, hai tay hắn khẩn cấp vẽ ra vô số hình thu trên không trung, một tấm phù chú màu vàng nhanh chóng được tạo ra, chúng nhanh chóng huyễn hóa thành một quả cầu được phù chú bao bọc xung quanh, mang theo một năng lượng khủng khiếp bay nhanh tới
Rất nhanh Hỏa Thần Nộ cùng công kích của Tôn Cửu Linh và Hạ Kinh ầm ầm va chạm vào nhau.
Trong chốc lát, toàn bộ lực lượng đang vận chuyển trong thiên địa nhất thời đình trệ. Bầu trời trong xanh hơi có chút u ám… và rồi
" OANH!!!",
Đình trệ giằng co trong nháy mắt, hai cỗ lực lượng đáng sợ ngay trên không hung hăng bùng nổ. phát ra một tiếng kinh thiên động địa. Khắp không gian trở nên vặn vẹo kịch liệt.
Năng lượng phút chốc tàn phá khắp nơi, một vòng phong bạo hỗn loạn do ba cỗ lực lượng tạo thành, lấy tốc độ cực nhanh thổi quét ra,
Trên trời, nơi hoả diễm phong bạo lướt qua, chúng yêu thú, yêu cầm đều chật vật chay trốn,. Giờ phút này, khuôn mặt Tôn Cửu Linh chợt tái nhợt, năng lượng của hắn càng lúc càng tiêu hao. Hắn đã cảm thấy sắp không thể chống nổi nữa.
Xa xa, Bạch Hàn Phong nuốt xuống hai viên đan dược. khoé miệng chậm rãi nhấc lên đầy lãnh ý, nói:
" Chỉ bằng từng này lực lượng mà muốn chống đỡ Hỏa Thần Nộ sao, không đơn giản vậy đâu!!!".
Theo pháp lực của Bạch Hàn Phong một lần nữa khôi phục, một ánh hào quang bắn ra. Từng đợt hỏa diễm như thiểm điện bắn về ngay trước mặt Tôn Cửu Linh và Hạ Kinh đang đầy khiếp sợ.
" Hỏa Thiêu Vạn Lý!!!", thủ ấn kết lặng yên biến đổi, một âm thanh nhẹ nhàng tự miệng Bạch Hàn Phong xuất ra.
Âm thanh vừa phát ra, toàn bộ không trung lập tức hỏa diễm bùng cháy. Ngay lúc này, một bộ giáp trụ cũng mặc lên người của Bạch Hàn Phong, chờ giáp trụ đã che phủ hoàn toàn thân người, hắn hô lớn,
“Bạo”
" Oanh!"
Hoả diễm phong bạo khổng lồ trông giống như một đóa mây hình nấm ở phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện. Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai mọi người. Một cỗ nhiệt khí cuồng bạo khuếch tán từ phía chân trời, làm khuôn mặt mọi người trở nên kinh hãi.
Đám mây nấm màu xanh trắng dâng lên trong chốc lát nhất thời giống như bị búa tạ hung hăng đập mạnh rồi như viên cầu từ trên không bắn xuống, ven đường, huyết hồng đầy trời, giống như một đóa hồng máu tiên diễm.
Tôn Cửu Linh và Hạ Kinh hoàn toàn hóa thành tro bụi, cùng lúc này thân ảnh Bạch Hàn Phong từ trên không trung rơi xuống mặt đất, đòn đánh vừa rồi khiến hắn hoàn toàn cạn kiệt sức lực.
Thế nhưng Hỏa thần nộ của hắn thực sự đã đánh bại được cao thủ linh đan, mặc dù hai tên Tôn Cửu Linh và Hạ Kinh đã bị thương từ trước, nhưng bọn chúng vẫn là Linh Đan hàng thật giá thật,
Nhưng để giết được hai tên này, Bạch Hàn Phong cũng phải trả một cái giá quá lớn, vì cố sức sử dụng Hỏa Thần Nộ, vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân, vì thế cho nên cơ thể hắn lúc này đã hoàn toàn hư thoát, hắn nằm trên mặt đất mà không có cách nào huy động cơ thể của mình, lúc này chỉ cần một con yêu thú cấp thấp đi ngang qua cũng đủ để hắn về chầu địa phủ,
“Bạch huynh đệ, không sao chứ”
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, hắn cố hết sức đưa mắt nhìn lại, tại sao lại là bọn họ, chẳng phải mình đã bảo họ đi rồi hay sao, hắn cũng không kịp nghĩ nữa, vì một bàn tay mát dịu đã sờ lên mặt hắn, một giọng nói vô cùng dịu dàng cất lên:
|Huynh ấy không sao, chỉ bị cạn kiệt pháp lực thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.